Hội Tin Lành Liên Hiệp

Vinh hiển thuộc về Chúa

Archive for the category “VƯỜN THƠ”

CHÚA GÁNH ĐAU THƯƠNG !

000-jesus39-1619

              CHÚA GÁNH ĐAU THƯƠNG !

    *  Chiều xưa ,mây trắng  ngừng trôi,
Hoàng hôn chầm chậm trên đồi Gô -tha.
U buồn gió nhẹ lướt qua,
Ngàn cây in bóng,sương sa trên đường.
Không gian mờ mịt thê lương ,
Giê xu vui gánh đau thương một mình.!

     * Vì sao Chúa phải hy sinh?
Mão gai Ngài đội,thân hình đớn đau!
Loài người ác nghiệt lắm thay:
Tay chân đinh đóng, hông Ngài huyết tuôn .
Đau thương,sĩ nhục trám đường,
Treo thân thập giá,là phương cứu người.

     * Nhưng Giê-xu chắng  nên lời,
Tấm lòng vâng phục,rạng ngời tình yêu.
Vì con ,Chúa chịu mọi điều,
Đớn đau Ngài gánh bao nhiêu nhục hình.
Con Trời đành phải hy sinh,
Tim Ngài tan vỡ, tội mình Chúa mang.

     * Đêm nay nhớ Chúa vô vàn!
Vì yêu Ngài phải,sẵn sàng phó thân.
Ai ơi , xin hãy  đến gần,
Tìm về thập giá, cứu ân  đời  đời.
Hồng ân rãi khắp nơi nơi,
Ơn Thiên lai láng, rạng ngời vinh quang.

Lễ Thương Khó 2016                              

 LÊ MAI

* Phỏng theo TC  593

BÔNG HOA ĐẸP NHẤT

CubbanPark

Ghế công viên một mình tôi ngồi đọc
Cội liễu già phủ rợp bóng hoang sơ
Buồn làm sao cơn sóng đời vùi dập
Cuộc thế gian truân, hồn mãi sững sờ

The park bench was deserted as I sat down to read
Beneath the long, straggly branches of an old willow tree.
Disillusioned by life with good reason to frown,
For the world was intent on dragging me down.

Chưa đủ sao cho một ngày tơi tả
Thằng bé mon men lại đến quấy rầy.
Đứng trước tôi đầu nghiêng về phía trước
Nó nói, “vui thay, tìm được vật này!”

And if that weren’t enough to ruin my day,
A young boy out of breath approached me, all tired from play.
He stood right before me with his head tilted down
And said with great excitement, “Look what I found!”

Trong bàn tay một đóa hoa xơ xác
Không đủ mưa đủ nắng, cánh tả tơi
Muốn đuổi nó đi với đài hoa chết
Tôi gượng cười đoạn nhìn cõi xa xôi

In his hand was a flower, and what a pitiful sight,
With its petals all worn – not enough rain, or too little light.
Wanting him to take his dead flower and go off to play,
I faked a small smile and then shifted away.

Thay vì đi nó đến ngồi bên cạnh
Nâng đóa hoa lên mũi ngửi vài giây,
Trong ngạc nhiên nó kêu lên, “thật tuyệt!”
“Mùi hoa thơm và sắc cũng diệu kỳ!”

But instead of retreating he sat next to my side
And placed the flower to his nose
And declared with overacted surprise,
“It sure smells pretty and it’s beautiful, too”.

Trước mắt tôi, cành hoa khô đã chết
Đã không còn màu sắc: đỏ vàng cam
Nhưng phải lấy, kẻo nó nhây ngồi mãi
Tôi vươn tay, “Đây là cái tôi cần!”

The weed before me was dying or dead.
Not vibrant of colors: orange, yellow or red.
But I knew I must take it, or he might never leave.
So I reached for the flower, and replied, “Just what I need.”

Thay vì đặt vào tay tôi mong đợi
Nó đưa giữa lừng không một lý do
Chỉ chừng đó tôi bỗng nhìn ra được
Đứa trẻ cầm hoa đôi mắt đã mù!

But instead of him placing the flower in my hand,
He held it mid-air without reason or plan.
It was then that I noticed for the very first time
That weed-toting boy could not see: he was blind.

Giọng tôi nghẹn, lệ trào dâng trong nắng
“Cảm ơn em đã nhặt đóa hoa xinh!”
“Không có chi”, em mỉm cười bỏ chạy
Nào hiểu với tôi đời lại hữu tình!

I heard my voice quiver; tears shone in the sun
As I thanked him for picking the very best one.
“You’re welcome,” he smiled, and then ran off to play,
Unaware of the impact he’d had on my day.

Tôi ngồi đó tự hỏi sao em thấy
Người đàn bà trách phận dưới cành dương
Sao em biết cảnh ngộ tôi vùi dập?
Chắc từ tim em, thần nhãn thiên-đường!

I sat there and wondered how he managed to see
A self-pitying woman beneath an old willow tree.
How did he know of my self-indulged plight?
Perhaps from his heart, he’d been blessed with true sight.

Qua mắt mù em, cuối cùng tôi thấy
Đau khổ thế gian, đã đến từ mình
Trong những lúc theo dòng đời xuôi ngược
Tôi đã mù nào thấy được bình minh

Through the eyes of a blind child, at last I could see
The problem was not with the world; the problem was me.
And for all of those times
I myself had been blind,

Tôi nguyện sẽ nhìn thấy đời tươi đẹp
Cảm kích với từng giây phút mong manh
Tôi chợt nâng lên đóa hoa tàn rũ
Thở vào lòng hương sắc đóa hồng xinh

I vowed to see the beauty in life,
And appreciate every second that’s mine.
And then I held that wilted flower up to my nose
And breathed in the fragrance of a beautiful rose

Tôi mỉm cười mắt nhìn theo cậu bé
Giờ đây em với hoa dại cầm tay
Mon men đến bên cụ già trầm mặc
Để sẽ cho ông hạnh phúc đủ ngày.

And smiled as I watched that young boy,
Another weed in his hand,
About to change the life of an unsuspecting old man.

(Thơ của Cheryl Costello-Forshey – Lê Việt Mai-Yên chuyển ngữ)

CHÚNG TA CẦN THÊM LỬA

Ta cần thêm nhiều lửa,
Từ tòa giảng ngày nay ;
Tránh chỗ ngún khói nữa,
Về thối nát hôm nay.

Ta cần than lửa đỏ,
Trong bài giảng ngày nay,
Giảm lòng lãnh đạm đó,
Để không đi lạc sai.

Ta cần thêm nhiệt lượng,
Từ giảng sư hôm nay,
Chuyên cần đi đúng hướng,
Trên lối hẹp đường dài.

Ta cần thêm nóng cháy,
Từ giáo sư dạy lời,
Thành tâm biết sợ hãi
Ngày xét đoán cuối đời..

Ta cần thêm hăng hái,
Hầu việc hội thánh nầy,
Tuyệt đối tránh xa mãi,
Lời đồn đãi lạc sai.

Minh Khải—25-2-2016

ĐỢI CHỜ VƯƠNG QUỐC CHÚA

Kingdom-of-heaven-city-heavenly-city-mary-k-baxter

Theo lời hứa của Chúa, chúng ta chờ đợi trời mới đất mới, là nơi sự công bình ăn ở. (2 Phi-e-rơ 3:13)

Có bao giờ, anh nóng lòng trông đợi,
Một người tình, hứa đến để viếng thăm?
Một người yêu, anh ao ước được gần
Để thỏa nguyện bao nổi niềm thương mến?

Có bao giờ em trông bạn lòng đến,
Sau bao ngày, chờ đợi đã nhiều năm.
Dệt ước mơ, đem ấp ủ vào lòng,
Đếm ngày tháng, thăng hoa niềm thương nhớ?

Người yêu tôi, tình yêu người muôn thuở,
Tình yêu Người như hoa nở mùa xuân,
Hy sinh Người thật quí giá vô ngần,
Tôi ngưỡng mộ, kính yêu lòng tan vỡ.

Người yêu ơi, Lời người đã nâng đỡ,
Đã rịt lành, đã yên ủi hồn thân.
Nâng tôi lên từ đất buị dương trần,
Ban hy vọng, ban tình yêu cứu rỗi.

Chúa yêu ơi, hồn thân tôi trông đợi,
Một người tình siêu đẳng vượt thời gian.
Một người yêu, cao vút tận thiên đàng,
Đang theo dõi, đang cầu thay an ủi. 1

Tôi đọc lại, lời Người yêu nhắn nhủ,
Tôi trông chờ dấu hiệu Chúa hồi lai.
Tôi nghiệm xem thời cuộc, lẫn thiên tai
Lòng hớn hở, lời tiên tri nghiệm đúng.

Chúa yêu ơi, lòng con không rúng động,
Tim hồn con, đang dệt mộng yêu đương.
Con trông mong, chờ tiệc cưới thiên đường,
Cùng sứ thánh vang lời ca khen ngợi.

Người yêu ơi, linh hồn con trông đợi,
Ngày huy hoàng, ngày Cứu Chúa hồi lai. 2
Như nông dân, chờ mùa gặt lâu dài 3
Như lính gát, đêm khuya trông đợi sáng. 4

Vương quốc Chúa, ngày mai sẽ tỏ rạng,
Khi vùng trời vạn tỉ cơ đốc nhân.
Hát thiên ca, cao vút nhạc mây tầng
Cả vũ trụ hân hoan trời đất mới. 5

THANH HỮU
Tháng 2 năm 2016

1. 1 Giăng 2:1, Hêbơrơ 7:25
2. Tít 2:13
3. Gia Cơ 5:7
4. Thi thiên 130: 6
5. 2 Phierơ 3:13

MÙA XUÂN MỚI

chim-mua-xuan-1

Mùa Xuân Mới

Mùa xuân mới Chúa ban ôi đẹp quá
Chúa cho ta vui thỏa ở trong Ngài
Tình yêu Chúa ôi thật quá láng lai
Không tả được bằng ngôn từ giới hạn.

Mùa xuân mới, nào ta cùng kết bạn
Thêm yêu thương, thêm thân ái giữa đời
Chúa yêu con người ở khắp mọi nơi
Ta cũng vậy, thương yêu người hư mất.

Mùa xuân mới, hương hoa thơm phảng phất
Quyến rũ lòng ta, quyến rũ bao người
Cuộc đời nầy bao hy vọng đẹp tươi
Cảm tạ Chúa ban thiên nhiên tuyệt mỹ.

Mùa xuân mới, gợi bao điều suy nghĩ
Hỏi lòng ta ai đã tạo xuân lành?
Ai cho mình xuân đẹp tựa như tranh?
Chẳng ai khác ngoài chính mình Tạo Hóa.

Mùa xuân mới nguyện lòng nầy vui thỏa
Sống biết ơn, sống phục vụ Chúa Trời
Ca tụng Ngài mãi mãi không hề thôi
Xuân có Chúa trọn đời xuân miên viễn.

-Bình Tú Ngọc –

TÂM SỰ VỚI XUÂN

1451404104-viet-doan-van-ta-canh-mua-xuan

Kính tặng Mục sư Quản nhiệm và Ban Cơ đốc giáo dục, cùng những người thân nhân dip Tết Nguyên đán 2016
Bài thơ                           

            TÂM SỰ VỚI XUÂN

      *  Đông sang,xuân lại đến rồi,
Nhắc ta tâm sự bồi hồi xuân qua.!
          Nhưng xuân đến với mọi nhà,
Xuân đâu chỉ có riêng ta  bao giờ.

      *  Xuân về,sao lại ngẩn ngơ,
Tiếc thương xuân trước,bây giờ sao quên
          Chúa cho gia đạo êm đềm,
Cùng nhau sum họp,Cha thêm tuổi đời.
     
      *Xuân đi,xuân đến  đó thôi,
Ai ngăn xuân lại,chuyển lời tiêc thương.
        Tâm hồn ta  cứ vấn  vương,
Dù mơ hay tĩnh,thiên đường dõi trông.

      *  Lời Cha chạm đến cõi lòng :
Đời người quy luật,theo vòng xuân qua.
          Chúa đà định sẵn đời ta,
Nơi ăn chốn ở, tuổi đà bao nhiêu.+

      *  Hoa xuân tươi, dưới nắng chiều,
Cỏ khô,hoa rụng;   là điều Chúa ban.++
          Dù cho hoa đẹp,cũng  tàn,
Tuổi đời hương sắc,rõ ràng sẽ phai.

      *  Nếu ta nghĩ đến tương lai,
Vườn xuân vĩnh cửu,chẳng phai bao giờ.
         Dù ta  có tĩnh  hay mơ,
Chúa đà sắm sẵn,đang chờ đợi ta .
      
      
      *  Xuân nay thăm viếng mọi nhà,
Cầu cho xuân tuổi,trẻ già đều vui .
          Quan tâm, chăm sóc mọi người.
Hài lòng Chúa thánh,mĩm cười vì ta.

      * Ngày xuân sum họp nhà Cha,
Dâng lên khúc nhạc,lời ca ân tình.
         Đẹp lòng Chúa thánh xác minh:
Ngợi khen,làm chứng gia đình năm qua.
         Yêu thương,chia xẻ mọi nhà,
Tâm tình gởi gắm,lòng Cha nhân từ.

                                LÊ MAI  (Cao niên )

+     Thi thiên 139: 16
++   Thi thiên   90: 6

JERUSALEM TRẢI QUA CÁC THỜI ĐẠI

2015-02-05.11.13.29-jerusalem-green-building

Nhìn xem Si-ôn thánh, ngai của Vua công bình,

Chỗ họp các nước sau khi định phân nghiêm chỉnh,

Là Si-ôn công nghĩa trên núi cao hơn đồi,

Nơi lập pháp cho muôn dân phục hồi tươi mới.

Nhìn xem Si-ôn cũ, trong ánh quang khôi phục,

Chỗ dự các lễ cho thiên hạ trong vương quốc;

Hợp ca trong đêm thánh, dân Chúa vui vô hạn,

Khi Vầng Đá của Israel phơi sáng-

Bình an Si-ôn lớn, như nước con sông rộng,

Giúp mọi nước hưởng vinh quang hoàng kim vô đối,

Thi quan ai trông thấy, xương cốt nên khang kiện,

Trong lòng quá vui, trông mong dự phần vinh hiển.

Tại Si-ôn yêu dấu danh Chúa rao theo lệ,

Chỗ lời sống phát phân cho mọi dân xem lễ,

Người trông Quân Vương đến, van khẩn cho nơi nầy,

Yêu bụi đất Si-ôn, mong chờ đạp lên ấy.

Esai 33:20-Hãy nhìn xem Si-ôn, là thành của các kỳ lễ trọng thể chúng ta! Mắt ngươi sẽ thấy Giê-ru-sa-lem, là chỗ ở yên lặng, là trại sẽ không dời đi nữa, các nọc nó chẳng hề nhổ lên, chẳng có một cái dây nào đứt! 

Sáng 14:18-19-Mên-chi-xê-đéc, vua Sa-lem, sai đem bánh và rượu ra. Vả, vua nầy là thầy tế lễ của Đức Chúa Trời Chí Cao,  chúc phước cho Áp-ram và nói rằng: Nguyện Đức Chúa Trời Chí Cao, là Đấng dựng nên trời và đất, ban phước cho Áp-ram!

Quan xét 1:7-8-Bấy giờ, A-đô-ni-Bê-xéc nói rằng: Có bảy mươi vua bị chặt ngón cái của tay và chân, lượm vật chi rớt dưới bàn ta. Điều ta đã làm, Đức Chúa Trời lại báo ứng ta. Người ta dẫn vua đến Giê-ru-sa-lem, và người chết tại đó. Người Giu-đa hãm đánh thành Giê-ru-sa-lem và chiếm lấy, dùng lưỡi gươm giết dân cư, và phóng hỏa thành-

Quan xét 19:11-12-Khi hai người đến gần Giê-bu, ngày đã xế nhiều rồi. Kẻ tôi tớ thưa cùng chủ rằng: Hè, chúng ta hãy xây qua đặng vào trong thành dân Giê-bu nầy, và ngủ đêm tại đó.  Chủ đáp rằng: Chúng ta không vào trong một thành kẻ ngoại bang, là nơi chẳng có người Y-sơ-ra-ên; chúng ta sẽ đi đến Ghi-bê-a.

2 Sam 5:6-7, 13-Vua và các thủ hạ kéo đến Giê-ru-sa-lem, đánh dân Giê-bu-sít, vốn ở tại xứ nầy. Chúng nó nói cùng Đa-vít rằng: Ngươi chớ vào đây: những kẻ đui và què, đủ mà xô đuổi người đi! – Nghĩa là muốn nói: Đa-vít sẽ không vào đây được. Nhưng Đa-vít hãm lấy đồn Si-ôn: ấy là thành Đa-vít.–Sau khi Đa-vít từ Hếp-rôn đến, thì còn cưới thêm những hầu và vợ ở Giê-ru-sa-lem-

Exora 1:11; 3:1– Khi những người bị bắt làm phu tù ở Ba-by-lôn được dẫn về Giê-ru-sa-lem, thì Sết-ba-xa đem lên luôn hết thảy vật ấy.-Đến tháng bảy, khi dân Y-sơ-ra-ên đã ở trong bổn thành mình rồi, thì dân sự hiệp lại như một người ở tại Giê-ru-sa-lem-

Mathio 2:1- Vả, khi Jêsus đã sanh tại Bết-lê-hem thuộc Giu-đê đương đời vua Hê-rốt, có mấy bác sĩ từ Đông phương đến Giê-ru-sa-lem

Mathio 5:34-35-Chớ thề chi hết: ..đừng chỉ Giê-ru-sa-lem, vì là thành của Vua lớn.

Esai 2:2-3-Sẽ xảy ra trong những ngày sau rốt, núi của nhà Đức Giê-hô-va sẽ được lập vững trên đỉnh các núi, cao hơn các đồi. Mọi nước sẽ đổ về đó,  và nhiều dân tộc sẽ đến mà nói rằng: Hãy đến; chúng ta hãy lên núi Đức Giê-hô-va, nơi nhà Đức Chúa Trời của Gia-cốp: Ngài sẽ dạy chúng ta về đường lối Ngài, chúng ta sẽ đi trong các nẻo Ngài. Vì luật pháp sẽ ra từ Si-ôn, lời Đức Giê-hô-va sẽ ra từ Giê-ru-sa-lem.

Esai 60:1-3– Hãy dấy lên, và sáng lòe ra! Vì sự sáng ngươi đã đến, và vinh quang Đức Giê-hô-va đã mọc lên trên ngươi.  Nầy, sự tối tăm vây phủ đất, sự u ám bao bọc các dân; song Đức Giê-hô-va dấy lên trên ngươi, vinh quang Ngài tỏ rạng trên ngươi.  Các dân tộc sẽ đến nơi sự sáng ngươi, các vua sẽ đến nơi sự chói sáng đã mọc lên trên ngươi

Galati 4:25-26-Vả, A-ga đây, tức là núi Si-na-i trong Ai-cập, chỉ về Giê-ru-sa-lem bây giờ, vì thành đó với con cái mình đều bị ở dưới ách tôi mọi. Nhưng Giê-ru-sa-lem ở trên là tự chủ, và là mẹ của chúng ta.

Đọc qua các câu Kinh thánh trên đây, chúng ta thấy từng thời đại, Đức Thánh Linh mặc khải về Giê ru salem càng lúc càng sáng tỏ hơn cho chúng ta.

1.Thời các tổ phụ:

Heb 7:1-3 chép “Vả, Mên-chi-xê-đéc đó là vua của Sa-lem, thầy tế lễ của Đức Chúa Trời Chí Cao, đã đón Áp-ra-ham khi ông ấy đánh giết các vua trở về, mà chúc phước cho.  Áp-ra-ham cũng lấy một phần mười về mọi vật mình đã thâu được mà chia cho vua. Theo sự dịch giải thì tên vua ấy trước nhứt là Vua sự công nghĩa, lại là Vua Sa-lem, tức là Vua bình an.  Người không cha, không mẹ, không gia phổ, không có ngày sanh thỉ, cũng không có ngày mạng chung, bèn là giống như Con Đức Chúa Trời, cứ làm thầy tế lễ mãi mãi”-

Chúng ta không biết nhiều về nhân vật Mên chi xê đéc. Qua ông chúng ta thấy Salem là thủ đô trong vương quốc huyền bí của ông.

2.Thời Chinh Phục Đất Hứa:

Chi phái Giu đa đã chiếm thành Salem, nhưng người Bên gia min không đủ sức định cư trong đó, nên vào thời các quan xét, Salem, cũng  được gọi là Giê bu, đã trở nên:-  “một thành kẻ ngoại bang, là nơi chẳng có người Y-sơ-ra-ên”;

3. Thời Các Vua:

David và quân đội ông từ Hếp rôn kéo nên bao vây đồn Si-ôn tnên núi Si-ôn và chiếm nó. Đa Vít xây Si-ôn thành trung tâm hành chánh của quốc gia Israel. Ông cũng xây cung điện ông tại Si-ôn. Đền thờ Gierusalem cũng được xây dựng trên đồi Mô ria trong quận Giê ru sa lem này. David cũng đã mở rộng thành Giê ru sa lem này và xây thành chung quanh và từ đó gọi là thành David.

Chúng ta thấy trong  Kinh thánh dùng  chữ “Giê-ru-salem” và “Si-ôn” rất gần gui với nhau. Nhưng Sion là thủ đô còn Giếualem là đền thờ thờ phượng Đúc Chúa Trời.

Từ thời Vua Đa vít, Giê ru sa lem, thành phố nói chung, và Si-ôn là cơ quan hành chánh quốc gia, đã trở thành thủ đô của quốc gia Israel cho đến ngày họ bị lưu dày, vong quốc vào khoảng năm 587 T.C.

4. Thời Hôi Hương

Sau khi hồi hương về đất thánh, Israel tái lập đền thờ và xây dựng thành Jerusalem như cũ. Jerusalem được phục hồi khoảng năm 538 TC và kéo dài mãi vào thời Chúa Jesus giảng đạo. Sau đó vào  năm 70 S.C, thành  Giê ru salem bị thái tử Titus của hoàng đế La mã triệt hạ. Họ đã san bằng đền thờ Giê ru sa lem, chỉ còn sót lại một đoạn bức tường của vách nội thành, bao quanh khu đền thờ cổ. Bức tường nầy nổi tiếng ngày nay, được gọi là “bức tường than khóc”. Hằng ngày có nhiều người Israel đến gần bức tường để cầu nguyện khóc lóc, hồi tưởng vinh quang quá vãng của dân tộc họ. Họ cầu mong Đấng Messiah hiện đến để giải cứu họ, phục hồi vinh quang cho họ.Thực sự thí họ đã giết Đấng Mê-si trên thập tự giá và ĐCT đã làm ứng nghiệm lời tự nhận khi họ cổ xuý giết Chúa ” huyết vô tội sẽ đổ lên chúng toi và con cháu chúng tôi” . Thật ĐCT không chịu khinh dễ đâu!

5. Thời kỳ Cây vả trổ lộc:

Ô sê 3:4-Vì con cái Y-sơ-ra-ên sẽ trải qua nhiều ngày, không vua, không quan trưởng, không của lễ, không trụ tượng, không ê-phót, và không thê-ra-phim-

Mathio 24: 42–Nầy, hãy học thí dụ nơi cây vả: vừa lúc nhành non, lộc nứt, thì các ngươi biết mùa hạ đã gần

Dân Israel mất chủ quyền thực thụ trên xứ sở từ 26 thế kỷ rồi và lần lưu đày sau cùng, năm 70 SC, gần như xóa sổ Giê ru salem. Bản đồ quốc gia Do thái đã bị xoá trên bản đò thế giới cho đến năm 1948.

Sau khi lập quốc năm 1948, và được Liên hiệp quốc công nhận sự hiện hữu của Israel, nhưng họ lấy thành phố Tel Aviv (Đồi Xuân) làm thủ đô, chớ không thể phục hồi thủ đô Jerusalem, dù từ năm 1967, họ đã hoàn toàn kiểm soát Jerusalem. Năm 1980, Israel dự định đem thủ đô về Jerusalem,( thành David) thì bị phe Á rập phản đối dữ dội.

Cây Vả Do thái sau 68 năm nức lộc chắc chắn mùa hạ sẽ đến và sẽ có thủ đô Jerusalem như cũ. Cách thực hiện thuộc về ý muốn của Đấng Toàn năng ( Omnipotent / all-pơerfull). Điều này là huyền nhiệm chỉ có Chúa biết.

6. Thời Thiên Hi Niên-

Sách E sai và các sách tiên tri khác dự ngôn ngày đến, Giê ru salem sẽ là thủ đô của địa cầu. Muôn dân tộc mới trên địa cầu sẽ đến Giê ru sslem mỗi năm ba lần để thờ phượng Chúa và hầu việc dân Israel.

Xa 14:16- Xảy ra hết thảy những kẻ nào còn sót lại trong mọi nước lên đánh Giê-ru-sa-lem, sẽ lên đó hàng năm đặng thờ lạy trước mặt Vua, là Đức Giê-hô-va vạn quân, và giữ lễ lều tạm.

7. Giê ru sa lem mới

Trong Ga la ti 4, Phao lô nói rằng toàn bộ lịch sử của Giê ru salem mà chúng ta vừa duyệt qua là thuộc về Giê ru sa lem trên đất, chúng ta các Cơ Đốc nhân thuộc về Giê ru salem ở trên trên trời , là Giê ru sa lem mới mà Khải thị 21-21 miêu tả. Chúng ta sẽ có một quê hương mới là trời mới, đất mới và một đền thờ để thờ phượng Đức Chúa Trời là Giê-ru-sa-lem mới.

Tại sao Phao lô châm biếm họ là : « núi Si-na-i trong Ai-cập, chỉ về Giê-ru-sa-lem bây giờ, vì thành đó với con cái mình đều bị ở dưới ách tôi mọi » ?

Jerusalem trên đất và con cái họ là núi Sinai sao ? Ngụ ý thuộc về Do thái giáo theo kinh luật khắc khe. –Còn họ giống Ai cập là vì tình trạng luân lý của họ đồi bại như xứ Ai cập sao ? Tại sao Phao lô châm biếm như vậy ? Ông ngụ ý khuyên chúng ta : Bạn đừng hãnh diện về cố đô Jerusalem yêu dấu với chiều dài lịch sử của nó. Chúng ta hãy trông chờ Giê ru sa lem mới là đền thánh đời đời   cho những ai trông cậy sự cứu chuộc bởi ân điển trong danh Jesus chứ không phải cho những ai trông cậy vào luật pháp nữa .

Minh khải 13-1-2016

THƯƠNG NGƯỜI TRUYỀN GIÁO MÙA XUÂN

1337324732_duong_truong_son

Xuân về bên núi Trường Sơn

Một chút vụn nắng, gió vờn trên cao

Không mai vàng, chẳng hoa đào

Hoa rừng hoang dại lao xao lưng đèo

Con đường khúc khuỷu cheo leo

Có người truyền giáo vượt đèo đến đây

Cùng ăn, cùng ở, chốn này

Bạn cùng rừng núi cỏ cây đại ngàn

Chiều nghe lũ vượn gọi đàn

Từng đêm buốt giá buôn làng quạnh hiu

Cư dân đi sớm về chiều

Rẫy xa đèo dốc lắm điều khó khăn

Bất đồng ngôn ngữ, thói quen

Tập tục lạc hậu, uống ăn khác mình

Giục lòng bởi Chúa Thánh Linh

Quyết rời mái ấm gia đình ngày xuân

Ra đi trong nỗi vui mừng

Truyền Tin lành Chúa đến từng bản xa

Thương người truyền giáo xa nhà

Mùa xuân gieo giống cho Cha trên Trời

Bước chân truyền giáo tuyệt vời

Cầu Cha xuống phước như lời hứa xưa.

Nguồn: FACEBOOK  của   Phạm Đình Diệp

CẢM XUÂN

anh-nen-dep-mua-xuan-2

Mùa xuân về với cỏ cây
Thiên nhiên tươi mới ngày ngày đẹp sao
Người người cười nói xôn xao
Áo quần tươm tất nói chào hân hoan
Xuân về trên cánh hoa xoan
Trên tà áo tím huy hoàng đẹp xinh
Trai gái bên nhau thanh bình
Yêu thương trao gởi hữu tình biết bao
Mùa xuân sức sống tuôn trào
Bao nhiêu ơn phước dạt dào lòng ta
Ngắm nhìn trời đất bao la
Biết ơn Tạo Hóa làm ra tuyệt vời
Cúi đầu lạy Chúa Ba Ngôi
Là Đấng Tuyệt Mỹ đời đời độc tôn
Tình yêu Ngài mãi trường tồn
Trên khắp vũ trụ kiền khôn rành rành
Xuân cảnh rồi cũng qua nhanh
Xuân lòng có Chúa phước lành mãn viên
-Bình Tú Ngọc-

GIÁNG SINH RỜ CHẠM NGÔI LỜI

jesus-born23

Ngôi Lời đã trở nên xác thể, sống giữa chúng ta, đầy ân điển và chân lý. Chúng ta đã chiêm ngưỡng vinh quang Ngài, thật là vinh quang của Con Một đến từ nơi Cha (Giăng 1:14)

Từ uyên nguyên, chính Ngôi Lời sáng tạo 1
Từ vô cùng, Ngài bảo quản càn khôn.
Từ thâm sâu, kết vũ trụ trường tồn,
Từ khởi thủy, nguồn yêu thương vĩ đại.

Ngôi Lời đã tự hóa thân nhỏ lại,
Để thành người lưu trú trên trần gian 2
Để đem anh, từ đất bụi tồi tàn,
Có cơ hội làm con dân thiên quốc.

Trên đường phố của hai ngàn năm trước,
Thiếu phụ buồn, mang bệnh tật nhiều năm. 3
Huyết mất đi, thân mệt mỏi yếu mòn,
Bao thang thuốc, cũng đành mang tuyệt vọng.

Trong đức tin, nàng quyết tâm rờ đụng,
Vào Ngôi Lời, vào Cứu Chúa yêu thương.
Quì sau chân, Giê-xu bước trên đường
Nàng rờ chạm, áo thần nhân cứu rỗi. 4

Phép lạ đến, cả thân hồn biến đổi,
Nghe trong mình một sức sống siêu nhiên.
Những đớn đau tan biến, thấy lành liền,
Chúa khen ngợi, một đức tin rờ chạm. 5

Có những lúc, trên đường đời vạn dặm,
Bạn u buồn, mất mát đã nhiều năm.
Mất niềm vui, mất tình cảm, việc làm,
Mất của cải, mất yêu thương, hy vọng?

Giáng sinh đến, bạn ơi xin rờ chạm,
Vào Ngôi Lời, vào nguồn sống yêu thương.
Bạn sẽ nghe, tiếng chuông đổ giáo đường,
Tiếng khen ngợi, tiếng mừng ca đắc thắng.

Xin cúi xuống, xin để lòng yên lặng,
Ngâm hồn vào, dòng thánh nhạc thiên ca.
Vút lên cao, chiêm ngưỡng ánh thiên hà,
Hòa lòng với, đoàn thiên binh ca ngợi. 6

Ôi, huyền nhiệm, cả muôn loài mong đợi,
Đấng Ngôi Lời đã tiếp giáp trần gian.
Bạn hoan ca, chúc tụng vút mây ngàn:
“Trời vinh hiển, đất bình an muôn thuở”. 7

THANH HỮU
Tháng 12 năm 2015

1. Giăng 1:3, 10
2. Giăng 1:14
3. Mác 5:25-26
4. Mác 5:27-29
5. Mathiơ 9:22
6. Luca 2:13
7. Luca 2:14

Post Navigation