Hội Tin Lành Liên Hiệp

Vinh hiển thuộc về Chúa

HÃY VỮNG TIN NƠI CHÚA

Con vi-rút ban đầu có tên là Vũ Hán phát sinh từ
một thành phố xa xôi lạ lẫm ở bên Trung Hoa,
không ngờ nay lây lan ra khắp cùng thế giới làm
xáo trộn cuộc sống sinh hoạt hàng ngày, nguy
hiểm đến sức khoẻ của người dân, ảnh hưởng đến
nhiều lãnh vực trong xã hội. Nên trước lúc nửa
đêm Thứ Tư 25 tháng 3, Thượng Viện Hoa Kỳ đã
thông qua một ngân sách cứu trợ lớn chưa từng
có trong lịch sử, với 2 ngàn tỉ đô-la để kích thích
nền kinh tế và giúp người dân trong cơn đại dịch,
được 96 thượng nghị sĩ bỏ phiếu thuận, không
một phiếu chống và 4 người vắng mặt. Ngân sách
được đưa qua Hạ Viện và sau cuộc tranh luận nảy
lửa vào sáng Thứ Sáu 27 tháng 3, đã được thông
qua với con số là 2 ngàn 200 tỉ đô-la, vì có thêm
vào số tiền để giúp cho những tổ chức quốc tế.
Khi chuyển đến Tổng thống Trump, ông không
khỏi kinh ngạc nên bảo: “Tôi chưa bao giờ ký với
con số ngàn tỉ.” Trước khi đặt bút ký, vào buổi
chiều Thứ Sáu cùng ngày tại Toà Bạch Ốc. Số
tiền này để giúp gồm 1,200 đô-la cho người lớn
có thu nhập dưới 75,000 đô-la một năm, và 2,400
đô-la cho cặp vợ chồng có thu nhập dưới 150,000
đô-la một năm, cùng 500 đô-la cho mỗi người con
dưới 17 tuổi; 600 đô-la trợ cấp thất nghiệp mỗi
tuần cho đến cuối tháng 7, cho những người

không có việc làm; 100 tỉ đô-la cho những bệnh
viện, 350 tỉ đô-la cho những thương nghiệp nhỏ,
500 tỉ đô-la cho những tập đoàn lớn như hãng
máy bay và khách sạn, 150 tỉ đô-la cho quỹ kích
thích kinh tế ở các tiểu bang. Cũng như giúp cho
nhiều việc khác nữa, với số ngân sách lớn này.
Đại dịch giờ lây lan đến 209 quốc gia và lãnh thổ,
làm cho 1,513,304 người nhiễm bệnh và 88,405
người chết trên toàn cầu. Hoa Kỳ có 430,271 ca
nhiễm bệnh và 14,738 người chết. Vì sợ lây lan,
nên sau khi cấm các chuyến bay từ các nước
ngoài vào Mỹ, luôn cả chuyến bay của 28 nước
Âu Châu. Thứ Sáu 13 tháng 3, Tổng thống Trump
ban hành tình trạng khẩn cấp toàn nước và sau đó
tuyên bố Chúa Nhật 15 tháng 3 là Ngày Quốc Gia
Cầu Nguyện. Nhắc nhở toàn dân là xuyên suốt
lịch sử, nước Mỹ thường trông nhờ sức mạnh và
sự bảo vệ của Chúa trong những lúc như thế này.
Tiên tri Giê-rê-mi lúc gặp hoạn nạn cũng được
Chúa nhắc: “Hãy kêu cầu ta, ta sẽ trả lời cho; ta
sẽ tỏ cho ngươi những việc lớn và khó, là những
việc ngươi chưa từng biết” (Giê-rê-mi 33:3).
Trong cuộc họp báo gần đây, Tổng thống Trump
hé lộ là đang xem xét cái check thứ hai có thể sẽ
gởi ra trong vòng 6 tuần sau check thứ nhất, nếu

nền kinh tế chưa ổn định vì cơn dịch. Bộ trưởng
Ngân Khố cũng tuyên bố là Cơ Quan Thuế Vụ đã
in tiền từ Thứ Hai ngày 6 và tuần tới người dân sẽ
bắt đầu nhận check. Sau nhiều năm sống tại Mỹ
tôi nhận thấy điều này, ấy là sau mỗi cuộc khủng
khoảng lớn như vụ khủng bố ngày 11 tháng 9 năm
2001 và đại dịch này, người Mỹ luôn chứng tỏ
cho thế giới thấy sự giàu có và hùng mạnh của đất
nước mình. Nên chúng ta hãy vui mừng là đang
sống trong đất nước mà được Chúa ban phước,

như lời Thi Thiên 33:12 bảo: “Nước nào có Giê-
hô-va làm Đức Chúa Trời mình, dân tộc nào được

Ngài chọn làm cơ nghiệp mình có phước thay!”
Trong gần một năm nay tôi được cơ hội gọi điện
thoại vào Toà Bạch Ốc cầu nguyện với các vị lãnh
đạo tinh thần một tháng một lần, nhưng gần đây
vì đại dịch bùng phát nên Toà Bạch Ốc mời gọi
vào cầu nguyện thường xuyên hơn, chứ không chỉ
là một tháng một lần. Sau khi nhân viên chính phủ
báo cáo về hiện tình đất nước, thì khoảng trên
dưới 500 vị lãnh đạo tinh thần hiệp chung cầu
nguyện. Những tuần qua tôi cũng họp nhiều lần
qua Zoom với Ban Điều Hành Giáo Hội Báp-tít
Nam Phương Hoa Kỳ, các vị lãnh đạo Liên Hữu
Báp-tít của các dân tộc Á Châu, cùng các vị lãnh
đạo của các Giáo Hội khác. Một mục sư của một
trong các cuộc họp bảo: Đại dịch này Chúa chẳng
những đem chúng ta lại gần nhau hơn, mà chúng
ta còn cùng cầu nguyện với nhau và cho nhau nữa.
Theo lịch sử của Hội Thánh xưa nay, là khi xã hội
bên ngoài thật tối đen thì có dấu hiệu của sự phục
hưng, vì tại những thời điểm vô vọng ấy có những
tôi con của Chúa cầu nguyện. Họ không chỉ cầu
nguyện, mà là dốc lòng đổ nước mắt của mình ra
kêu cầu cùng Chúa. Vì trong 2 Sử Ký 7:14 Đức
Chúa Trời có phán rằng: “Và nhược bằng dân sự
ta, là dân gọi bằng danh ta, hạ mình xuống, cầu
nguyện, tìm kiếm mặt ta, và trở lại, bỏ con đường
tà, thì ta ở trên trời sẽ nghe, tha thứ tội chúng nó,
và cứu xứ họ khỏi tai vạ.” Cảm ơn Chúa là Ngài
cho nước Mỹ hiện đang được điều hành bởi một
chính quyền rất quan tâm đến dân, nên người dân
sẽ nhận được sự trợ giúp về phần vật chất. Nhưng
về phần thuộc linh thì sao? Đây phải là mối quan
tâm hàng đầu của mỗi chúng ta trong lúc này!
Hãy cầu nguyện để cho sự phục hưng mau đến, vì
chỉ có sự phục hưng Chúa mới vực dậy đời sống
tâm linh của người dân trong đất nước này! Tại

Mỹ hôm nay ngoài vật chất dư thừa ra thì tri thức
cũng không thiếu, nhưng nhiều tín đồ lại không
kinh nghiệm được Chúa. Mục sư Martin Luther
có một giai đoạn trong cuộc đời đã rất hài lòng về
sự sùng đạo trong thế giới của mình, đến khi dạy
tại Đại Học Wittenberg, thì ở đây bắt đầu đánh
dấu một khúc quanh quan trọng trong cuộc đời.
Ông tự dưng khao khát có cuộc đời tin yêu và
kính sợ Chúa, sự việc này khiến ông dùng nhiều
thì giờ trong sự cầu nguyện. Mong sao chúng ta
có sự khát khao như Martin Luther, để làm điều
như ông đã làm, là cầu nguyện nhiều, hầu Chúa
dùng chúng ta phấn hưng Hội Thánh của Ngài.
Có người hỏi tại sao Chúa cho đại dịch này xảy
ra? Tôi không trả lời được, vì như lời Chúa trong
Ê-sai 55:8a bảo: “Ý tưởng ta chẳng phải ý tưởng
các ngươi.” Mục sư Billy Graham cũng vậy, ông
bảo ông không biết, khi có người hỏi tại sao Chúa
cho vụ khủng bố xảy ra ở thành phố Oklahoma
năm 1995 làm cho nhiều người chết. Chỉ có điều
ông chắc, là Chúa yêu thương họ. Có một cô gái
từ Thuỵ Sĩ qua Pháp thăm bạn, dù khi đó bạn kêu
mệt nhưng vẫn đi chơi chung. Cho tới khi về nhà
mới hay tin cô bạn bệnh, nên đi khám và phát hiện
mình bị lây. Lúc ở nhà tự cách ly, nhiều khi cô
muốn bỏ cuộc. Nhưng nghĩ mà thương Chúa quá,
vì Ngài đã cho thật nhiều mà cô thì lại có ít thời
giờ với Chúa quá, nên cầu xin Chúa cho mình hết
bệnh để sau này có thể sống cho Ngài nhiều hơn.
Cuộc đời của Martin Luther cũng có lúc ông
muốn bỏ cuộc, mặc cho con thuyền Giáo Hội có
ra sao! Một hôm vợ ông mặc bộ đồ tang đi vào
phòng, ông hỏi: “Ai chết mà em mặc đồ tang
vậy?” Bà bảo: “Em để tang cho Đức Chúa Trời!”
Ông nói: “Đức Chúa Trời làm sao chết được, em
điên sao?” Bà đáp: “Nếu Đức Chúa Trời không
chết tại sao anh buồn, anh muốn bỏ cuộc.” Nhờ
vậy mà ông tỉnh thức, tiếp tục đưa cuộc cải chánh
Giáo Hội đến cuối cùng. Chúng ta cũng vậy, có
khi hoàn cảnh chung quanh làm cho mình ngã
lòng. Đại dịch corona đã làm cho không biết bao
nhiêu người lo âu, sợ sệt. Dù không biết tại sao
Chúa cho phép nó xảy ra, nhưng tôi cầu nguyện
và vững lòng tin nơi Chúa là mọi sự rồi sẽ tốt đẹp,
vì Đức Chúa Trời vẫn còn yêu thương chúng ta!
Mục sư Ức Chiến Thắng

 

 

Single Post Navigation

Comments are closed.