CHÚA GIÊ-XU KHÓC

” As he approached Jerusalem and saw the ciry , he wept over it and said,” If you, even you, had only known on this day what would bring you peace- but now it is hidden from your eyes. the day will come upon you when your enemies will build an embankment against you and encircle you and hem you in on every side. They will dash you to the ground, you and the children within your walls, They will not leave one stone on another, because you did not recognize the time of God’s coming to you.” Luke (19:41-44).
Khóc là một hành động thể hiện một cãm xúc buồn tủi, đau đớn của con người. Thậm chí vui mừng quá đổi không nói nên lời, con người cũng khóc.
Đức Chúa Trời khi tạo dựng nên loài người thì Ngài thiết lập tất cà là 5 giác quan trong phần thể xác ( body) để chúng có thể tiếp nhận thế giới vật chất, hữu hình thấy được ( visible) : thị giác ( seeing), thính giác ( hearing), khưu giác ( smelling), vị giác ( tasting) và xúc giác (touching).
Khi Ngài hà sinh khí vào lổ mủi thì con người sống động và trở thành vật sanh linh. Cũng như cách Ngài thiết lập hệ thống các giác quan trong phần thể xác, Ngài cũng thiết lập một bộ phận của linh hồn ( soul) để có thể tiếp giáp với thế giới thần linh, không thấy được (invisible), đó là tâm thần ( spirit.). Chính phần tâm linh này không còn tiếp xúc với Đức Chúa Trời thánh khiết khi tổ phụ loài người phạm tội, bị sa tan cám dỗ không vâng lời cha Thiên thượng. Và kể từ đó tâm linh loài ngươi chỉ tiếp giáp với thế giới tà linh do Satan cai quản.
Chúa Jesus là Đức Chúa Trời hoá thân thành nhục thể con người ( incarnation), đó chính là Cứu Chúa Jesus- Đức Chúa Trời Ngôi Hai. Phần tâm linh Ngài tương giao với Cha Ngài gắn bó thường xuyên mật thiết. ngay khi Ngài bị đóng đinh trên thập tự giá Ngài vẫn tương giao với cha Ngài và vẫn một lòng vâng phục.Bây giờ chúng ta hãy xem khi Chúa Jesus vào thành Jerusalem. Khi đến gần thành và thấy thành trong tầm nhìn của mắt ( into view) tức là Ngài cũng dùng thị giác để nhận biết thành Jerusalem, thì Ngài khóc về thành.
Tại sao Ngài lại khóc trong khi Ngài được dân của thành chào đón như một vị anh hùng?
Ngài dùng thị giác để nhìn thấy thành to lớn đồ sộ nguy nga. Ngài vẫn dùng thính giác để ghi nhận âm thanh do dân chúng của thành tung hô Ngài , chào đón Ngài nhiệt tình tôn quý!. Nếu là một con người bình thường thì cãm nhận đó sẽ tạo nên một cãm xúc ( emotion) vui mừng, thích thú cho nên Ngài khóc???
Tôi từng chứng kiến những giọt lệ đã trào ra khoé mắt của thân phụ tôi và lăng dài trên hai gò má khi ông anh cả của tôi vào năm 1975 vừa bước chân vào nhà từ miền Bắc trở về sau 21 năm xa cách.
Không, không phải Chúa Jesus khóc như sự vui mừng vì cãm xúc dâng tràn như của Ba tôi.
Chúa chúng ta đã dùng phần tâm linh nóng cháy và thuần khiết của linh hồn mà nhận biết được một tình trạng đáng thương của tâm linh ngụi lạnh vì tội lỗi vẫn còn đè nặng trong đời sống của dân thành Jerusalem.
Chúa cãm thương cho linh hồn hư mất của họ ( lost souls) mà nó còn ràng buộc cuộc đời kiêu ngạo vì họ tự mãn với luật pháp của Đức Chúa Trời mà họ đang nắm giữ. Họ từ chối Đấng Mesiah, Cúu Chúa sắm sẳn cho họ.
Chúa khóc vì họ chăm chú vào cuộc sống đời này. Họ thấy quyền năng, phép lạ của Chúa làm, họ nghĩ rằng Chúa là vị anh hùng dân tộc đến để giải cứu sự cai trị áp bức và tàn ác của Đế quốc La mã đang cai trị họ.
Ngài khóc là vì bởi tâm thần thánh khiết của chính Ngài, Ngài đã thấy định mệnh khủng khiếp sẽ xảy ra cho họ không xa vì họ không nhận ra sự thăm viếng của Đức Chúa Trời vào thành này .Dân tộc họ ( Do thái) sẽ bị huỷ diệt và thành này sẽ sẽ bị phá huỷ, sập đổ đến nổi không còn một hòn đá nào chồng trên hòn đá nào.
Sự cãm xúc của Chúa qua phần thể xác ( thị giác, thính giác) và cả phần tâm linh ( spirit); thật Ngài là Đức Chúa Trời toàn năng ( All – powerful) hay là Đấng vô sở bất năng ( Omnipotence) cho nên Ngài đã phán những lời cảnh cáo cho dân thành Jerusalem như thế.
Lịch sữ loài người đã chứng minh là năm 70 AD ( sau công nguyên) thành Jerusalem đã bị quân thù phá tan không còn viên đá nào trên hòn đá nào và nước Do thái đã bị xoá tên trên bản đồ thế giới và dân tộc Do thái đã bị tản lạc khắp mọi nơi.
Mùa Thương khó- Phục sinh năm nay chúng ta suy gẫm lời Chúa , biết được các giác quan của chúng ta như thế nào; Chúng ta có thể nghe tiếng rên siết của những tội nhân đang quằng quay trong vũng lầy tội lỗi khong?; chúng ta còn tỉnh táo để thấy những người cùng khổ vô gia cư nằm ở các vỉa hè, hay những chòi lá gọi là nhà trên bờ kênh rạch ở miền quê hẻo lánh không?; chúng ta có nếm thấy những vị ngọt chết người pha lẫn vào thức ăn, thức uống do những người tham lam bất kể mạng sống của người khác không? ; chúng ta có thể ngữi thấy mùi thuốc súng hay khí độc giết người hàng loạt đang xảy ra trên trái đất chúng ta không? Xúc giác của chúng ta có ghi nhận được sự nóng bỏng của khí hậu trái đất gia tăng do con người chúng ta tạo ra không ? Tâm linh của chúng ta có còn tương giao với Đức Chúa Trời mật thiết không? hay là mọi sinh hoạt tôn giáo chỉ là hình thức, lấy lệ kể cả sứ đồ và người chăn bầy?
Chúng ta có xúc động trước vô số linh hồn hư mất trên quê hương chúng ta không?
Chúng ta có ” Tâm thần tôi mừng rỡ, linh hồn tôi ngợi khen Chúa là Đức Chúa Trời tôi.” về ơn cúu chuộc như mẹ Mary, mẹ phần xác của Chúa Jesus không?
Chúng ta có chăm lo về đời vật chất nầy quá đổi đến nổi nghẹt nghèo đời sống tâm linh như dân thành Jeeusalem không?
Hội thánh của Đức Chúa Trời do ta quản nhiệm có sống vị tha không? hay chỉ chăm lo cho chính mình, luôn muốn nhận lảnh chứ không bao giờ nghĩ đến chuyện ban cho?
Thị giác của bạn chắc chắn là không thể thấy Chúa Jesus ngồi bên hũu Đức Chúa Trời đang vui hay buồn nhưng phần tâm linh bạn có thể thấy được Cứu Chúa đang cười hay khóc? Chỉ có chính bạn mới trả lời câu hỏi này một cách chính xác.
Hy vọng chính mỗi chúng ta đều thấy Chúa Jesus mĩm cười với chúng ta trong mùa lễ Phục sinh năm 2017 nầy.
Muc sư JosephNa.
Hội Trưởng Giáo Hội Tin Lành Liên Hiệp Toàn Cầu- VN .