Hội Tin Lành Liên Hiệp

Vinh hiển thuộc về Chúa

NGUYỆT THỰC

2014_07_31_jq3ycq3iz6j

 -Sau đây là phần tôn vinh Chúa của một nữ thanh niên với bài hát “Luôn bên cạnh con”. Xin mời cô Hải Di.

Hải Di tự tin bước ra cúi chào hội chúng. Cô gái tuổi đôi mươi dịu dàng với tà áo dài hồng thướt tha. Lướt đôi bàn tay trên phím piano, Trần Thức nhắm mắt lại để cho tiếng hát Hải Di đưa anh vào cõi đê mê. Bài hát hay, hay là người hát hay nhỉ? Có lẽ là cả hai. Nhưng phải nói là giọng hát của Hải Di thật tuyệt, ai đã nghe Hải Di hát rồi, dù chỉ một lần, cũng phải xuýt xoa công nhận như vậy. Tiếng hát của Hải Di như đưa cả hội chúng đi vào một thế giới khác. Một thế giới có đầy hoa thơm, cỏ xanh và ánh nắng vàng tươi cùng với những làn gió mát thật êm đềm. Không nói quá chứ dường như buổi thờ phượng chủ nhật nào mà có tiết mục đơn ca của Hải Di, thì hôm đó người đi nhóm đông hơn hẳn những buổi nhóm khác. Bài hát kết thúc. Hải Di cúi chào hội chúng rồi bước vào trong. Hội thánh từ trước tới nay không có thông lệ vỗ tay tán thưởng sau mỗi bài hát để giữ gìn sự trang nghiêm cho buổi thờ phượng. Không khí buổi nhóm vẫn yên ắng, nhưng trên gương mặt của mọi người đều toát lên những cảm xúc riêng biệt. Họ không dám thở mạnh, cũng không dám cựa quậy, như thể muốn níu giữ càng lâu càng tốt cái thế giới đầy hoa thơm, cỏ xanh, ánh nắng vàng óng và gió mát hiu hiu êm đềm mà họ đã tận hưởng hồi nãy. “Cô gái hát hay thật”, “nghe đã quá!”, “giọng cao vút …”. Có một vài tiếng xì xào.

-Hôm nay, Hải Di hát tốt lắm. – Cùng Hải Di bước vào phía trong, Trần Thức buột miệng khen.

-Cám ơn anh. Em hát cũng bình thường như mọi ngày thôi.
Hải Di mỉm cười. Trong thâm tâm, cô luôn cảm thấy hãnh diện với giọng hát của mình. Trong các dịp lễ lớn của hội thánh như Lễ Giáng Sinh, Lễ Phục Sinh, Lễ Kỷ Niệm Thành Lập Hội Thánh, như một mặc định là không thể nào thiếu tiết mục đơn ca của Hải Di. Cô luôn nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ nhưng cũng không kém phần ghen tỵ của các bạn trong ban thanh niên, và cả những đứa nhóc trong ban thiếu niên nữa.

o0o

Quán giải khát chiều nay sắp sửa qua khỏi giờ vắng khách. Góc bên kia quán có mấy đứa con gái ước chừng học lớp tám, lớp chín vừa nhâm nhi trà sữa, vừa nói cười râm ran. Góc bên này, Trần Thức nhấp một ngụm cà phê sữa đá, rồi cười nheo nheo mắt nhìn Hải Di:

– Chúc mừng Hải Di nha!

Hải Di cười cười, đầu hơi cúi xuống, mắt nhìn vào đáy ly trà sữa.

– Anh chúc mừng em cái gì chứ?

– Hồi nãy bước vào phòng nhóm anh có nghe các bạn đến chúc mừng Hải Di đã lọt vào vòng trong của cuộc thi phát trên ti-vi hôm qua.

– Dạ, em cũng nghĩ là mình may mắn thôi.

-Sao Hải Di đi thi mà không báo cho mọi người biết?

– Vì em nghĩ không quan trọng, chỉ là để thử sức thôi. Với lại … báo cho mọi người biết để làm chi… ngại quá…

– Em có cầu nguyện trước khi quyết định thi không?

– Dạ, … cũng … sơ sơ. Hải Di ấp úng, rồi cô nói tiếp – Chủ yếu là em chỉ muốn thử xem sức mình tới đâu.

– Tối hôm qua anh bận nên không coi truyền hình trực tiếp, một phần cũng là không biết có Hải Di thi. Nếu biết, anh đã sắp xếp để xem. Cuộc thi này cũng hơi lạ, anh mới nghe nói đến thôi.

– Dạ, cuộc thi này ở nước mình còn khá mới. Phiên bản gốc ở nước ngoài là “Nightingale Finding” đó anh.

– Ừ, chúc Hải Di thành công.

Bỗng có một đứa bé gái chạy đến đứng gần chỗ Hải Di nhìn nhìn, sau đó sà lại, nắm lấy tay Hải Di:

– Chị nè, chị là Hải Di thi “Nightingale” tối hôm qua trên ti-vi phải không?

– Ừ, chào bé – Hải Di cười hơi ngượng nghịu.

Đứa bé gái quay lại bàn bên kia giơ tay ngoắc các bạn của nó:

– Ê, tụi bây, chị Hải Di thi “Nightingale” ở đây nè.

Ba, bốn đứa con gái chạy đến ngồi xuống bám lấy tay, lấy vai Hải Di

– Ú ú ú, chị Hải Di y… y…yêu. Chị hát hay quá! Mỗi đứa em nhắn tin bình chọn cho chị mười tin nhắn luôn.

– Ôi, chị Hải Di ở ngoài trông “cute” hơn trên ti-vi nà.

– Chị Hải Di lập fanpage trên facebook đi, em kêu gọi cả trường em ủng hộ.

-Chị Hải Di ơi, cho tụi em chụp hình với chị nhe.

Mấy đứa trẻ bá vai, bá cổ Hải Di, giơ điện thoại chụp hình “tự sướng” lia lịa. Lúc này biết thân phận mình, Trần Thức bước qua một bàn trống gần đó, kéo ghế ngồi thở dài nhìn Hải Di cười vui ríu rít chụp hình với các fan “nhí”.

o0o

Hải Di ngồi phịch xuống ghế, tay đưa chai nước suối lên tu một ngụm lấy hơi. Nước gì mà nhạt phèo! Hải Di nhớ tới món trà sữa quen thuộc mà thèm. Mấy tháng nay, Hải Di không được đụng đến một viên nước đá nào, cả loại nước giải khát gì mà có đường có ga cũng không. Chỉ toàn là uống nước tinh khiết, nước nấu với giá, hoặc nấu với la hán quả để giữ giọng. Thôi thì ráng lên Hải Di ơi, tương lai đang mở ra trước mắt. Hải Di tự động viên mình như vậy. Chao ơi, mệt thật! Máy lạnh trong trường quay dường như mở hết công suất mà Hải Di cũng vẫn cảm thấy còn nóng bức. Ngoài mệt, nóng, có lẽ còn có cả căng thẳng nữa. Hải Di vừa mới ráp xong bài dự thi của mình với ban nhạc cho buổi thi tối nay. Nhìn lên phía trên, Hải Di thấy Ban Giám Khảo và cả đạo diễn đang chỉ chỏ, hò hét mấy anh ban nhạc và cô nàng thí sinh đang hát “em hát chỗ này phải truyền cảm lên … ban nhạc đánh lại chỗ kia cho dứt khoát hơn…”. Hải Di nhớ hồi nãy lúc hoàn thành xong bài hát, bước xuống đi ngang bàn giám khảo, một nam giám khảo tóc nhuộm trắng phau, da mặt căng bóng đưa ngón tay cái nháy mắt nhìn cô “Khá lắm, em gái. Cứ thế tối nay nhé. Triển vọng đi sâu đấy”. Anh này là một ca sĩ nổi tiếng đương thời được mời vào ngồi ghế giám khảo cho “Nightingale Finding” phiên bản Việt năm nay. Nam ca sĩ này có một lượng “fan cuồng” hùng hậu trải dài suốt các miền của đất nước, không nổi tiếng bằng giọng hát mà nổi tiếng bằng nhiều chiêu trò, và nổi tiếng cả việc lập lờ giới tính – một thứ “mốt thời thượng” của ca sĩ hiện đại. Đúng là showbiz có lắm thị phi. Hải Di nhớ có lần Trần Thức nói “showbiz, còn có nghĩa là “sâu-bít” – đi sâu vào thì bị bít, không có lối ra”. Thôi thì kệ xác nó, đừng quan tâm làm gì. Chỉ cần quan tâm chuyện của mình thôi. Hải Di nhắm mắt mỉm cười khoan khoái. Chỉ là muốn thử sức, ai ngờ đâu cô đã lọt vào sâu như vậy. Trước đây cô nghĩ chỉ là mơ, vậy mà bây giờ nó lại là hiện thực! Hải Di móc túi lấy cái iphone đời mới màu trắng mới tinh ra mân mê trên tay. Cả cái điện thoại này nữa. Trước đây cũng chỉ nghĩ có nằm mơ cũng không thể có được, vậy mà bây giờ nó nằm ngoan ngoãn trên tay mình. Mà càng hãnh diện hơn là mình mua nó bằng tiền lao động chính đáng đàng hoàng. Từ khi gây được chú ý trong cuộc thi “Nightingale Finding”, với giọng hát thiên phú và khuôn mặt xinh xắn, Hải Di được nhiều nơi mời phỏng vấn và tham dự một vài sự kiện. Từ đó việc Hải Di sở hữu một vài món đồ đắt tiền như mơ ước không còn khó khăn nữa. Ấy là do quy định ràng buộc thí sinh đang tham dự cuộc thi không được phép tự ý nhận show hát bên ngoài, vậy mà trong tài khoản Hải Di đã có cả trăm triệu rồi! Đợi đến lúc kết thúc cuộc thi xem! Hải Di nhắm mắt mơ mộng. Mình sẽ thực hiện được giấc mộng đổi đời !

Bỗng có tiếng nhạc chuông quen thuộc của dòng iphone vang lên. Hải Di mỉm cười hãnh diện, mân mê chiếc điện thoại đắt tiền trong tay vài giây rồi mới bắt máy.

– Alô, chào anh Trần Thức.

-Alô, chào Hải Di. Em đang ở đâu vậy?

– Em đang ở chỗ tập, vừa ráp với ban nhạc xong. Tối nay lên sóng rồi anh.

– Dạo này gọi được cho em khó quá – Trần Thức thở dài.

– Dạ, thì anh cũng thấy đó. Càng vào sâu càng phải tập dợt nhiều, rồi em còn được mời phỏng vấn, mời tham dự sự kiện nữa anh.

– Mấy tháng nay em vắng mặt ở hội thánh nhà, vậy em có tìm đến hội thánh nào khác để nhóm lại ngày chủ nhật không?

– Anh cũng biết rồi. Tất cả các vòng thi đều diễn ra vào tối chủ nhật, buổi sáng phải tập trung, nên em đâu có thời gian rảnh cho việc khác đâu anh.

– Hải Di à, có phải lúc trước em nói với anh là em đi thi chỉ để thử sức thôi, đúng không?

– Dạ đúng.

– Bây giờ em đã biết sức mình tới đâu rồi đó, em đã tính đến việc quay lại cuộc sống thường ngày chưa?

– Anh Thức à, em phải đi tiếp thôi. Cơ hội ngàn năm có một, em không thể bỏ được.

– Anh hiểu. Mọi người ai cũng có mơ ước và muốn mơ ước của mình thành hiện thực. Nhưng ở hoàn cảnh của em hiện nay, với cuộc thi này, anh mong em hãy suy nghĩ lại. Em hãy cầu nguyện Chúa xem Ngài hướng dẫn mình như thế nào!

– Cám ơn anh đã lo lắng cho em. Việc dự thi của em đâu có gì là sai trái đâu! Nếu sau này em trở thành ca sĩ chuyên nghiệp, em cũng có thể làm sáng danh Chúa vậy! Anh và mục sư cứ yên tâm. Em luôn nhớ đến hội thánh nhà, nơi đã cưu mang nâng đỡ em từ ngày em bước chân lên thành phố này học đại học. Dù kết quả của em ở cuộc thi này cuối cùng như thế nào, em cũng sẽ trở lại hội thánh. Em nhớ mọi người lắm.

Kết thúc cuộc gọi với Trần Thức, Hải Di thấy lòng ngổn ngang lắm. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Thôi kệ, quên đi mọi chuyện đã qua cho nhẹ đầu, còn tập trung cho vòng thi tối nay nữa.

– Hải Di, có người muốn gặp em.

Hải Di mở mắt ra. Một anh trong ban tổ chức đi cùng với một người đàn ông ăn mặc bảnh bao, có hàm ria mép được tỉa  cẩn thận.

– Anh Ba cứ nói chuyện tự nhiên với Hải Di đi nhe. Tôi ra làm việc.
Người đàn ông có ria mép mỉm cười, ngồi xuống và lịch sự bắt tay Hải Di.

– Chào anh.

– Chào Hải Di. Người ta thường gọi anh là Ba Râu. Chắc em có nghe biết về anh chứ?

– Dạ, em có đọc thấy báo chí thường nhắc về anh.

– Hy vọng em đọc trúng tờ báo không nói xấu anh. – Ba Râu cười – Nói chơi cho vui thôi, em thấy báo đăng rồi đó, chứ anh không khoe khoang đâu nhé. Trong thời gian lần lượt làm “manager” cho hai nhóm nhạc và ba ca sĩ solo, anh đã làm cho bọn họ đều nổi tiếng.

– Dạ, báo viết anh Ba Râu là ông bầu mát tay lắm.

– Đúng vậy, anh rất hãnh diện về điều này. Anh theo dõi “Nightingale Finding” rất kỹ ngay từ vòng sơ khảo. Anh thấy em có đầy đủ tố chất trở thành ca sĩ hạng sao. Em nghĩ sao nếu anh đề nghị làm manager cho em?

– Dạ, nếu vậy thì tốt quá, em đồng ý ngay thôi. Nhưng mà hiện nay em vẫn còn trong thời gian thi mà anh?

– Anh rất thích sự thật thà của em. Tất cả các manager đều phải chuẩn bị sẵn sàng, để sau cuộc thi một thời gian ngắn, là có thể cho “gà” của mình ra album ngay, chứ đâu thể đợi kết thúc cuộc thi rồi mới tìm “gà”! Em không thấy điều đó ở các cuộc thi hát khác à! Anh không uốn lưỡi hứa suông với em đâu. Mối quan hệ của anh rất rộng. Bằng chứng là ở đây, em thấy không?

– Ở đây? Là sao anh? Em có thấy gì đâu? Hải Di nhìn qua lại rồi tròn mắt hỏi lại Ba Râu.

Ba Râu cười ngất:

– Em làm anh thấy thích em rồi đó. Em có thấy là buổi tập trong trường quay này, chỉ có ban tổ chức, ban giám khảo, đạo diễn, kỹ thuật và các thí sinh là được quyền ra vào không? Anh không nằm trong số đó nhưng vẫn ung dung ngồi đây nói chuyện với em mà chẳng có ai đến đuổi anh ra đó sao!

– Ừ nhỉ. Hải Di cười gật gù.

– Thôi, bây giờ anh em mình trao đổi số phone cho nhau đi. Rồi có gì sẽ liên lạc sau.

o0o

Hải Di ngồi tựa hẳn đầu ra phía sau, mắt nhìn lên mặt trăng to tròn nhưng lại phát ra thứ ánh sáng đỏ bầm một cách khác thường. Theo Hải Di biết thì thường là lúc nguyệt thực, mặt trăng sẽ toả ra ánh sáng vàng. Vậy mà nguyệt thực kỳ này lại toả ra ánh sáng nâu đỏ khiến Hải Di vừa thích thú vừa thấy rờn rợn thế nào! Liếc nhìn sang mấy bàn ở gần đó, Hải Di cũng thấy người ta xì xào bàn tán, chốc chốc có những bàn tay giơ lên chỉ trỏ về phía cái mặt trăng toả cái ánh sáng dị thường đang lơ lửng trên trời đen đó. Hải Di lấy làm ngưỡng mộ người chủ nhà hàng khách sạn này rất nhạy bén trong kinh doanh. Nhân cơ hội đêm nay có nguyệt thực, người ta đã cho khách hàng lên sân thượng vừa nhâm nhi vừa ngắm nguyệt thực. Đúng là nhà hàng này rất biết làm ăn. Người ta còn gọi hiện tượng nguyệt thực là “trái đất ăn mặt trăng”. Hải Di ngẫm nghĩ. Cuộc đời này nghiệt ngã lắm cũng chỉ vì một chữ “ăn”. Miếng ăn là miếng tồi tàn. Câu “Trái đất ăn mặt trăng” làm Hải Di liên tưởng đến câu “cá lớn nuốt cá bé”. Hải Di cũng nghe nói nhiều về các mối quan hệ trong cái môi trường mà mình đang bước vào. Tất cả đều cạnh tranh gay gắt, đều là “cá lớn nuốt cá bé”, “mạnh được yếu thua”, thậm chí sử dụng tiểu xảo vùi dập đối phương. Thôi kệ, đừng suy nghĩ đến việc đó nữa. Thế lực Ba Râu khá mạnh, có thể không có ai dám đụng đến mình. Bây giờ tập trung về cái danh hiệu “Top 10 Nightingale Finding” mà mình vừa đạt được. Hải Di nhớ lại thời gian cô dự thi vừa qua. Năm ngàn thí sinh sơ tuyển. Càng qua nhiều vòng càng rơi rụng nhiều, để rồi còn lại một trăm thí sinh chính thức bước vào tranh tài. Dừng chân ở top 10, đối với Hải Di là thành công rồi.

– Em làm gì mà ngồi thừ người ra vậy? Suy nghĩ gì đó?

Tiếng của Ba Râu làm Hải Di giật mình trở về hiện tại. Cô mỉm cười:

– Dạ, em đâu có nghĩ gì đâu.

– Hôm nay là ngày vui, em hãy vui cho hết mình.

Nói xong Ba Râu đứng lên cầm ly rượu giơ cao ngang mặt:

– Hôm nay anh tổ chức bữa tiệc này trước là mừng Hải Di đã vào top 10, sau là cũng mừng Hải Di chính thức gia nhập gia đình BR Production của chúng ta.

Mọi người vỗ tay chào mừng, sau đó cụng ly rôm rả. Ba Râu nói tiếp:

– Bây giờ anh sẽ giới thiệu. Ca sĩ Hải Di thì tất cả các em đây đã biết rồi. Bây giờ anh sẽ giới thiệu các “đệ tử” của anh cho Hải Di.

Ba Râu đưa tay giới thiệu từng người một trong bàn với Hải Di:

– Đây là thằng Tô-ni, “cánh tay mặt” của anh. Đây là thằng Su-ri, kế bên là con nhỏ Ha-na …

Có tám người làm việc với Ba Râu. Hải Di tươi cười chào từng người trong bàn. Lúc mọi người vui vẻ ăn uống, Hải Di khều Ba Râu hỏi nhỏ :

– Sao nhân viên của anh toàn tên tây không vậy?

– À, tại tụi nó mê diễn viên nước ngoài nên lấy tên theo nước ngoài cho oai, chứ tên thật tụi nó cũng rặt Việt Nam thôi.

Mọi người ăn uống vui vẻ. Lúc tiệc tàn cũng là lúc men rượu bắt đầu ngấm làm Hải Di thấy đầu nặng trịch, mắt díp lại mặc dù cô uống rất ít. Trong trạng thái mơ hồ, Hải Di nghe tiếng nói xung quanh:

– Chà, chị Hải Di hình như say đi không nổi kìa.

– Ừ, khuya rồi, thôi tụi bây đi về trước đi, để anh lo cho chị. – Tiếng của Ba Râu.

Trước khi lả người đi, Hải Di cảm nhận được Ba Râu đang ôm mình và dìu đi.

o0o

Trần Thức ngồi trầm ngâm trong góc quán quen thuộc. Cái mùi vị ngòn ngọt beo béo quen thuộc hàng ngày của ly cà phê sữa hôm nay không hiểu sao đã đi đâu mất, để rồi thay thế vào đó là cái vị đắng ngắt trong cổ họng của Trần Thức. Đắng từ đầu lưỡi, đắng lan vào trong cổ họng và đắng rớt ụp vào cả trong lòng Trần Thức. Hải Di ơi, em ra sao rồi? Trần Thức gọi thầm tên người con gái mà anh đã ấp ủ yêu thương trong những năm tháng qua. Trần Thức không thể ngăn cản được bước tiến của Hải Di. Cô đã mơ ước bước vào nơi mà cô cho rằng với tài năng của mình, cô sẽ đạt được danh tiếng và giàu sang. Và cô đã toại nguyện. Kết quả cuối cùng là vào Top 10 của cuộc thi “Nightingale Finding”, tiếng hát của Hải Di đã được công chúng chú ý và đón nhận. Và với sự lão luyện già đời của mình, không khó để ông bầu Ba Râu thành công khi đưa Hải Di quay cuồng, nhún nhảy trong cái thế giới âm nhạc luỵ tình, sống vội và hư ảo. Trần Thức nhớ lại cuộc điện thoại gần đây của anh với Hải Di.

– Hải Di à, anh khuyên em thật lòng. Hãy trở lại đi em, showbiz đầy dẫy cạm bẫy…

– Thôi đi, anh Thức à. Trước đây ông mục sư quản nhiệm cũng nói với em như vậy. Em nghĩ là ổng già rồi nên lẩm cẩm, không hiểu gì về tâm lý của người trẻ cả. Vậy mà bây giờ lại đến lượt anh nói với em cũng y như vậy.

– Hải Di à, em hãy trở lại, tiếp tục học hành. Với sức học của em hiện nay, anh tin rằng khi ra trường em sẽ có nhiều cơ hội tìm được việc làm đàng hoàng ngay tại thành phố này.

– Em cám ơn anh. Em biết anh lo lắng cho em. Em cũng quý anh lắm. Nhưng anh có biết rằng đây là cơ hội cho cả đời người, không phải ai cũng có không? Một đứa con gái tỉnh lẻ, mồ côi cha mẹ, không anh chị em như em, rồi cũng sẽ sống một cuộc sống hết sức tầm thường như bao người khác. Bây giờ cơ hội đã đến tận tay, chẳng lẽ em lại bỏ qua? Ngay cả việc học, em cũng đã xin bảo lưu lại để theo đuổi sự nghiệp này.

Trần Thức ôm mặt. Ngay cả mối quan hệ của Hải Di và Ba Râu bây giờ cũng vậy, đâu có đơn thuần là mối quan hệ ca sĩ – quản lý thôi đâu. Đời có cho không ai cái gì bao giờ! Trần Thức thấy anh đã mất Hải Di thật rồi.

o0o

Chiếc xe hơi láng bóng lướt đi trên đường. Ba Râu cầm vô-lăng thỉnh thoảng liếc qua nhìn Hải Di ngồi bên cạnh.

– Sao dạo này anh thấy em hay mệt mỏi vậy? Nhiều đêm diễn về, tẩy trang xong, anh thấy em cũng có vẻ xanh xao.

– Em cũng không biết nữa. Có lẽ mấy ngày nay mình chạy sô hơi nhiều nên em hơi bị mệt, mà em cũng chẳng có thời gian để xem mình có xanh hay không. Hay có khi nào em… dính bầu không anh? – Hải Di có vẻ lo lắng.

Ba Râu chau mày, vẻ không hài lòng, giọng hơi gắt gỏng:

– Làm gì có chuyện đó. Cho dù em không có ngăn ngừa thì anh cũng có biện pháp. Anh kiểm soát được những việc anh làm. Không thể có chuyện đó được. Em đừng có đem hai chữ “có bầu” ra mà nói với anh.

– Em cũng đâu có mong như vậy đâu.

Thấy Hải Di có vẻ sợ sệt, Ba Râu dịu giọng nói qua chuyện khác:

– À, báo cho em biết tin vui nhé. Cái album em ra đầu tháng trước, anh vừa mới được báo cáo lại là đã bán được hơn hai ngàn đĩa rồi đó.

– Một tháng mà bán được hai ngàn đĩa ! Có thật không anh?

– Em chẳng biết gì cả. Giữa thời buổi mà đĩa nhạc phát hành ra bị mất bản quyền dễ như chơi mà bán buôn gì hả em. Ba phần tư số đó là anh cho mấy thằng “lính” của anh ra cửa hàng mua lại đó.

– Ủa … – Hải Di giật mình nhìn Ba Râu. Ba Râu nheo mắt cười cười.

– Quan trọng là sau đó anh sẽ cho tung mấy clip bài hát của em lên kênh chính thức trên mạng để “lăng-xê” em cho thật “hot”. Khoảng hai tháng sau đó, mình bắt đầu thu tiền từ mấy cái web cho tải nhạc chuông trên mạng nữa.

Thấy vậy mà không ít đâu nhe em.

– Vậy còn cái vụ hai ngàn đĩa bán được?

– Anh sẽ chi cho mấy đứa nhà báo viết tin mình bán được hai ngàn đĩa này đăng khắp các báo mạng. Đây là tin thật, có kiểm chứng từ mấy cửa hàng đàng hoàng chứ không phải “nổ”.

– Nhưng hai ngàn đĩa mua rồi xử lý làm sao?

– Cứ mỗi lần em đến diễn ở đâu, anh sẽ cho đàn em phát tặng vài chục đĩa cho dân chúng đứng ở bên ngoài. Họp mặt fan club vài kỳ, đàn em của anh cũng sẽ đưa đĩa cho mấy đứa fan để về phân phát lại cho bạn bè chúng. Sau cùng, còn dư lại một số đĩa, mình sẽ đem huỷ bỏ. Đương nhiên phải chịu lỗ khoản tiền này trong thời gian đầu, nhưng khi đã khẳng định vị trí của em rồi, lúc đó cát-sê của em sẽ cao lên, việc gỡ lại khoản lỗ này sẽ không khó.

– Nếu lúc đó mà em được vào sâu hơn là ở top 10, có thể bây giờ mình đỡ cực hơn không anh? – Hải Di nói sau khi ngẫm nghĩ.

– Em ngốc lắm. Em không thấy mấy đứa top đầu của những giải ca hát khác ở những mùa trước, tới bây giờ chẳng làm được trò trống gì à! Mấy đứa quán quân đó và cả top 4 giỏi lắm ra được một hai MV và album để trên mạng cho nghe miễn phí rồi chìm nghỉm. Trái lại, đa số mấy đứa ở top 10 thì thành công vang dội. Em dừng ở top 10 là vừa đủ! Anh làm nghề này đủ lâu để có thể thấy đó như là cái “dớp” trong showbiz mấy mùa gần đây: Quán quân và top 4 dường như không làm được gì sau khi giải kết thúc.

Hải Di không nói gì nữa, ngửa đầu vào ghế hít vào thật sâu. Phải công nhận Ba Râu lão luyện thật! Với mối quan hệ rộng rãi của mình, anh ta luồn lách rất khéo léo trong giới showbiz và bầu sô. Từ khi Hải Di gắn bó với Ba Râu – về lĩnh vực nghề nghiệp và cả lĩnh vực tình cảm – Ba Râu luôn đem về cho cả hai những mối lợi đáng kể. Nhiều lần nghe loáng thoáng về những mối tình của Ba Râu với các nữ ca sĩ mà trước đây Ba Râu làm quản lý, Hải Di tặc lưỡi. Thôi kệ, showbiz không lạ gì chuyện này, mà đã bước chân vào showbiz rồi thì phải biết chấp nhận. Cái mà Hải Di cần hiện nay là sự nổi tiếng và tiền bạc. Nổi tiếng thì cô đã được giới trẻ biết đến rồi. Mặc dù không bằng các ngôi sao hạng A, nhưng Facebook của cô cũng được thường xuyên cập nhật với lượng friend cũng không ít, fanclub thì luôn có chương trình họp mặt định kỳ. Tiền bạc thì tài khoản riêng của cô cũng đã đạt được số tiền lên đến mười con số. Còn tình cảm? Hải Di nghĩ đến Trần Thức. Cô biết Trần Thức rất yêu cô. Có nhiều lần, tình yêu trong sáng của Trần Thức đã làm lòng cô phải rung động. Nhưng không thể được! Hải Di không thể yêu Trần Thức được! Hải Di nghĩ đến hoàn cảnh của cả hai, quê tỉnh lẻ, nhà thì nghèo, đến với nhau rồi, không có tiền, làm sao có tương lai! Nghĩ như vậy nên cô đành giả bộ làm ngơ, còn Trần Thức thì thấy vậy nên đành im lặng không dám thổ lộ, chỉ biết quan tâm đến Hải Di bằng sự chăm sóc. Anh Trần Thức ơi, em cám ơn anh đã trao gửi tình cảm của anh cho em, nhưng bây giờ thì không còn gì nữa rồi, anh ơi. Anh hãy quên em đi. Em không còn trong trắng nữa! Hải Di nghĩ đến mối quan hệ của cô với Ba Râu. Đó có được gọi là tình yêu không? Chắc chắn là không! Đó chỉ là một cuộc đổi chác! Hải Di chợt nghĩ nếu quản lý của mình không phải là Ba Râu, mà là một người đàn bà thì sao nhỉ? Vậy là cô sẽ phải quan hệ đồng tính à? Nghĩ đến đó, Hải Di lợm giọng nôn khan. Ba Râu chau mày nhìn Hải Di:

– Chà, sao em lại nôn oẹ vậy? Anh chắc là em không thể dính bầu đâu. Thôi để tối nay anh đưa em đến bác sĩ quen để khám cho chắc ăn.

Hải Di mệt mỏi ngoẹo đầu trên ghế chìm vào giấc ngủ.

o0o

Trần Thức click chuột vào fanpage của ca sĩ Hải Di. Suốt một năm nay đêm nào anh cũng vào đó mươi phút để xem tình hình hoạt động của Hải Di. Những hình ảnh gần đây cho thấy Hải Di vẫn khoẻ. Mặc dù có ốm đi nhưng Hải Di vẫn giữ được nét vui tươi, nhí nhảnh. Có một lần thấy thông báo họp mặt Hải Di fanclub, Trần Thức cũng tìm đến. Buổi họp mặt hôm đó được tổ chức tại một quán cà phê khá sang trọng và ấm cúng, fan tham dự khoảng năm sáu mươi người. Hải Di hát tặng fan những bài hát tình yêu thịnh hành. Hải Di bây giờ đó sao? Giọng hát vẫn rất ngọt ngào, lôi cuốn, nghe ra còn hay hơn lúc trước vì đã được trau giồi tập luyện chuyên nghiệp. Nhưng đâu rồi những giai điệu ngọt ngào ca ngợi tình yêu Chúa? Đâu rồi những lời thỏ thẻ của đứa con khi nép vào lòng Cha dấu yêu? Và đâu rồi những hình ảnh hoa thơm, cỏ xanh, nắng ấm thanh bình, khung cảnh tuyệt vời của Thiên Đàng? Hải Di bây giờ đẹp hơn ngày xưa vì có sự hỗ trợ của chuyên gia trang điểm, chuyên gia trang phục. Hải Di bây giờ mặc những bộ đồ thời thượng và gợi cảm, nhưng Trần Thức vẫn thấy yêu sao một Hải Di với tà áo dài tha thướt mộc mạc đứng hát trước hội chúng ngày nào. Trong lúc hát, không khó gì để Hải Di nhận ra sự có mặt của Trần Thức trong số fan ngồi ở dưới. Giọng cô hơi run, lạc đi và nước mắt cô trào ra. Hải Di phải ngưng hát nửa chừng và xin lỗi các fan vì có sự xúc động. Các fan càng có dịp hò reo và vỗ tay nhiệt liệt vì cứ ngỡ ca sĩ Hải Di xúc động khi thấy fan đến ủng hộ. Trần Thức buồn bã đứng lên ra về khi chương trình chưa kết thúc. Nhìn lại trên tay chiếc DVD tiếng hát Hải Di mà Trần Thức được tặng lúc đầu giờ, anh nghĩ “Cầm cái này về mà làm gì chứ! Nghe Hải Di hát loại nhạc này mà thêm xót xa!”. Nghĩ vậy, Trần Thức tặng lại chiếc DVD cho một fan trẻ ngồi gần đó rồi bước ra cửa.

o0o

Chiếc xe hơi lướt đến nhẹ nhàng và dừng lại trước cửa nhà hàng quen thuộc. Anh bảo vệ phía trong nhanh nhẹn chạy ra mở cửa xe. Ba Râu dặn dò khi Hải Di bước xuống:

– Em vào trước đi. Anh đi một chút để đón khách rồi quay lại ngay. Trưa nay mình tiếp một người khách đặc biệt.

Hải Di uể oải bước vào phía trong chọn bàn trong góc rồi ngồi phịch xuống. Hồi sáng lúc tập cho chương trình biểu diễn tối nay, Hải Di phải ngậm hai lát sâm mới đủ sức hát. Sao mà dạo này thân thể cứ càng ngày càng rã rời mệt mỏi. Bây giờ thì lại thêm đầu óc cứ quay quay. Tuy nhiên Hải Di thấy yên tâm vì theo kết quả khám bác sĩ hôm trước, cô không có dính bầu gì cả, mà do cơ thể bị suy nhược. Bác sĩ cảnh báo phải theo dõi thật sát vì ông phát hiện cơ thể cô có những biểu hiện bất thường khó kiểm soát, và từ suy nhược cho đến suy kiệt là rất dễ dàng.

Ba Râu đã đến. Theo anh ta là một người đàn ông trung niên, ốm cao, mặc vest lịch sự.

– Giới thiệu với em, đây là thầy Bảy.

– Chào cô Hải Di. – Thầy Bảy lịch sự bắt tay Hải Di.

Sau khi mọi người nói vài câu xã giao, Ba Râu vào chủ đề chính:

– Hải Di nè. Hôm nay anh mời Thầy Bảy đến đây gặp hai chúng ta, là vì có một chuyện rất quan trọng. Theo một nguồn tin đáng tin cậy từ đàn em của anh, thời gian gần đây, anh và em đang bị “chơi”!
Hải Di thắc mắc:

– Bị “chơi” là sao anh? Mà ai “chơi” mình?

– Một đứa thù anh, đã dùng quyền lực bùa ngãi để “chơi” anh và em.

Hải Di hốt hoảng, tròn xoe mắt, hai bàn tay ôm lấy miệng:

– Ôi chao! Có vụ đó sao?

Ba Râu đưa bàn tay về phía Hải Di, ra dấu trấn an.

– Em đừng hoảng sợ. Thầy Bảy đây sẽ giúp đỡ mình hoá giải bùa ngãi của tụi nó. Thầy Bảy đây giỏi lắm, đã giúp anh tử vi, phong thuỷ và trấn yểm từ khi anh vào nghề cho đến nay.

Thầy Bảy cất tiếng, giọng trầm trầm:

–  Thời gian vừa qua, có lẽ anh Ba chủ quan, không phòng vệ cẩn thận nên hiện nay Anh Ba và cô đang bị trúng bùa của tụi nó. Bùa này đang làm tổn hại sức khoẻ của hai người từ từ. Nhưng không sao, hai vị cứ yên tâm. Tôi đã có biện pháp để hoá giải bùa của tụi nó.

Hải Di sợ hãi lắm, suốt buổi gặp mặt chỉ có Ba Râu và Thầy Bảy là rì rầm bàn bạc, còn Hải Di thì cứ ngồi thẫn thờ nghĩ ngợi lung tung, chẳng thiết gì ăn uống. Đến khi về nhà riêng, Hải Di nói với Ba Râu:

– Em sợ quá anh Ba, sao mình lại dính vào vụ bùa ngãi này? Mà “tụi nó” là tụi nào vậy anh?

– Thôi em chẳng cần biết “tụi nó” là những đứa nào làm chi. Chỉ cần biết nguyên nhân tại sao dạo này anh và em thường xuyên bị mệt dữ dội vậy và tìm cách bảo vệ mình. Hoá ra em chẳng có bầu bì gì ráo, chỉ là do trúng bùa của tụi nó thôi.

Hải Di ôm mặt nức nở:

– Em sợ quá! Làm sao bây giờ đây anh?

Ba Râu ôm lấy vai Hải Di:

– Kìa, em bình tĩnh đi. Không có gì đâu. Thầy Bảy sẽ giải bùa cho mình. Ổng giỏi lắm. Em cứ yên tâm. Bây giờ anh đi một chút lo cho buổi diễn tối nay của em. Em ngủ một chút đi để có sức hát tối nay.

Nằm xuống cố dỗ giấc ngủ, nhưng Hải Di không tài nào ngủ được. Những hình ảnh bùa chú, âm binh ma quái cứ hiện ra nhảy múa cười cợt trong đầu cô. Mãi một lúc lâu sau, Hải Di mới dần thiếp đi. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên dồn dập. Hải Di giật bắn người, chụp lấy điện thoại:

– Alô, phải ca sĩ Hải Di không?

– Vâng, Hải Di đây. Xin lỗi, ai ở đầu dây?

– Cô không cần thiết phải biết tôi là ai. Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một tin: hôm nay Ba Râu sẽ phải đền tội.

Nói vừa dứt câu, người đó rú lên cười man dại. Hải Di quá sợ hãi, tay run rẩy, tưởng chừng đánh rơi cái điện thoại.

– Chị… chị là ai? – Hải Di nói trong tiếng thở hổn hển.

– Lẽ ra tôi không nói với cô đâu, Hải Di à, nhưng tôi thấy tội nghiệp cô quá. Chỉ có lão Ba Râu đó chết là đáng đời thôi. Còn cô, cô trẻ, đẹp, hát hay, nổi tiếng, cô không đáng phải bị như lão. Nhưng vì cô là người phụ nữ ở bên cạnh Ba Râu ngay thời điểm này, nên cô phải chịu vạ lây theo. Thật quá đen cho cô!

Người đó cúp máy. Hải Di còn đang run lẩy bẩy thì điện thoại lại réo vang.

– Chị Hải Di hả? em gọi mấy lần cho chị mà cứ kẹt máy, chị nói với ai chuyện gì mà lâu quá vậy! – Giọng người con trai cằn nhằn.

– Tô-ni … hả? chuyện … gì… vậy? – Hải Di hồi hộp nói không ra hơi.

– Nguy rồi chị ơi, anh Ba gặp tai nạn, đang cấp cứu ở Bệnh Viện Quốc Tế. Chị mau đến ngay.

Hải Di khuỵu xuống. Nhưng rồi cô cố gắng đứng lên, ra khỏi nhà gọi taxi đến ngay bệnh viện.

o0o

Ba Râu mặt xanh mét, mắt nhắm nghiền, hơi thở khò khè mệt nhọc. Ở hai bên đầu giường, chai nước biển và chai thuốc gì đó dốc ngược nhỏ từng giọt chậm rãi. Thầy Bảy mặt trầm ngâm lom khom đưa tay bắt mạch cho Ba Râu. Thằng Tô-ni thuật lại sự việc cho Hải Di:

– Người ta cho em biết là xe anh Ba đang chạy tự nhiên chao đảo rồi áp vào lề đường, cũng may là không tông phải người nào. Mọi người chạy lại thì thấy anh Ba gục lên vô-lăng. Tưởng anh Ba say rượu, mọi người báo cảnh sát giao thông đến. Gọi hoài thấy anh Ba không tỉnh, cảnh sát bèn phá kính cửa xe đưa anh Ba ra ngoài rồi cho xe chở anh Ba vào đây. Coi giấy tờ trong hộc xe thấy có tên và số điện thoại của em nên họ gọi cho em. Xét nghiệm không thấy anh Ba có nồng độ rượu hay ma tuý trong máu nên cảnh sát lập biên bản kết luận anh Ba chỉ bị trúng gió ngất xỉu thôi.

Thấy Thầy Bảy bắt mạch Ba Râu xong, Hải Di hỏi:

– Anh Ba có sao không thầy?

– Ba Râu bị “nó” đập rất mạnh. Cũng may là lúc ăn cơm trưa với hai người, tôi đã kịp đưa lá bùa hộ mạng cho Ba Râu bỏ vào túi, nên Ba Râu chỉ bị choáng và ngất thôi. Tuy nhiên, phải rất cẩn thận vì tụi nó có âm khí quá mạnh. May mắn cho Ba Râu là không gây tai nạn giao thông. Mọi người phải đề cao cảnh giác canh giữ Ba Râu cẩn thận, đề phòng tụi kia khi biết Ba Râu không sao thì lại tiếp tục giở trò. Thôi, tôi về đây. Có thêm tin tức gì thì gọi cho tôi nhé.
Hải Di ngồi ôm mặt định thần lại một chút, sau đó cô nói với Tô-ni:

– Bây giờ chị sẽ ở đây để canh chừng anh Ba. Em về báo cho vài em vào đây ngay phụ canh anh Ba, đồng thời đem xe đi sửa gấp. Anh Ba bị như vầy không chở chị đi được nên tạm thời tối nay em sẽ chở chị đi diễn ở ba chỗ.
Hải Di càng lúc càng kinh hãi. Câu chuyện bùa ngãi âm hồn mà cô từng nghe tưởng rằng chỉ là chuyện phiếm đem ra để hù doạ nhau lúc trà dư tửu hậu cho vui, nào ngờ nó là một sự thật mà cô đang chứng kiến. Hải Di dựa đầu vào tường thở gấp gáp. Đúng là dạo này càng ngày cô càng thấy mệt. Vậy là bùa ngãi đang tàn phá trong người cô sao? Vậy là sự nghiệp của cô sắp sửa tan tành sao? Không thể được! Cô phải hỏi rõ Ba Râu chuyện này mới được.

o0o

Hải Di bước vào phòng. Hai ba đứa “đệ tử” đang nửa ngồi nửa nằm trên sofa bật dậy chào. Ba Râu đã ngồi dậy được trên giường và đang nói chuyện thầm thì với Tô-ni. Hải Di bước đến nhẹ nhàng ngồi lên giường:

– Anh Ba, anh khoẻ chưa?

– Cám ơn em, anh thấy khoẻ hơn rồi, nhưng còn hơi nặng đầu.

Hải Di nói nhỏ với Tô-ni:

– Mấy em ra ngoài một chút, chị có chuyện riêng muốn nói với anh Ba.
Đợi đám đệ tử ra ngoài hết, Hải Di hỏi Ba Râu:

– Anh Ba, chuyện gì đã xảy ra? Anh thù oán với ai? Anh hãy nói thật cho em nghe.

Rồi Hải Di kể cho Ba Râu nghe câu chuyện người phụ nữ lạ gọi điện cho cô. Nghe xong, Ba Râu trầm ngâm:

– Như vậy chắc chắn vụ này là do con nhỏ Kathy gây ra.

– Có phải ca sĩ Kathy mà lúc trước anh làm manager không?

– Phải. Nó được thằng Tư Sói là manager của nó xúi giục hại anh. Tụi nó tìm thầy bùa để yểm bùa, chủ yếu là hại anh, chứ không phải hại em. Nhưng vì em là người đàn bà đang gắn bó với anh trong thời điểm này nên bị hại lây, thầy Bảy nói với anh như vậy.

Hải Di kinh hoàng, nhăn mặt, hai tay ôm lấy cổ và ngực:

– Sao mình không đi tố cáo tụi nó?

– Tố cáo gì được! Mình có bằng chứng đâu! Mà quan trọng là có ai tin chuyện này chứ!

– Nhưng anh thù oán gì với Tư Sói?

– Anh chẳng có gây thù oán gì với Tư Sói cả. Nhiều đứa manager khác, trong đó có Tư Sói, ganh ghét vì anh làm manager quá thành công, cứ liên tục đưa nhóm hát này đến ca sĩ kia nổi tiếng. Lúc đó anh làm manager cho con Kathy. Con Kathy tính xỏ mũi anh nên hô lên là có bầu với anh, bắt anh cưới nó. Anh biểu nó chứng minh. Nó đưa cho anh cái giấy khám thai của bác sĩ. Nhưng nó làm sao lừa được anh! Chỉ cần qua ngày hôm sau, đàn em của anh đưa bằng chứng đó là giấy giả. Anh cắt hợp đồng với nó và đuổi thẳng mặt. Lúc đó, thằng Tư Sói mới ra mặt “vớt” nó qua. Từ đó cả hai đứa nó tìm cách hạ anh. Sau đó nó tung tin là anh ruồng bỏ nó, nó phải đi phá thai. Lần đó anh phải tốn bộn tiền để bịt miệng tụi báo chí.

À, hoá ra là vậy! Bây giờ Hải Di đã hiểu hôm trước khi ở trên xe, Hải Di vô tình nói đến chuyện nghi có bầu, Ba Râu đã nổi nóng xẳng giọng với cô.

– Nhưng nếu Kathy có bầu thật thì sao? Hải Di hỏi tiếp.

Ba Râu nhìn Hải Di cười nhếch mép:

– Em mà cũng hỏi anh câu vớ vẩn đó! Anh kiểm soát được tất cả những gì anh làm. Không ai qua mặt được anh. Anh không muốn bị ràng buộc với ai cả.

– Có khi nào anh nghĩ là cứ lang chạ như vậy là không tốt không?

– Tại sao là không tốt? Anh đâu có ép buộc hoặc cưỡng bức ai! Nếu ai không muốn, có thể từ chối ngay từ đầu! Chỉ có con Kathy là bị thằng Tư Sói giựt dây thôi, chứ những đứa khác thì không có gì. Khi không cần nhau nữa thì chia tay trong êm đẹp.

Hải Di nuốt khan, ánh mắt nhìn qua nơi khác.

– Vậy là anh cũng coi em giống như những đứa đã qua tay anh?

– Xin lỗi em, anh không có ý coi rẻ nhân phẩm phụ nữ, nhưng đó là luật bất thành văn trong giới rồi. Em thấy đó, anh là người làm ăn rất uy tín và sòng phẳng. Em ký hợp đồng với anh năm năm, mới một phần ba chặng đường thôi mà em đã có tiền tỷ trong tay rồi! Em đã có những gì em muốn, còn anh được những gì anh cần! Anh không cho không ai điều gì, nhưng anh cũng không lường gạt, ăn cướp của ai! Hai bên đều sòng phẳng với nhau!
Hải Di nhắm mắt nuốt cay đắng vào lòng, im lặng thừa nhận Ba Râu nói đúng.

Thấy Hải Di im lặng, Ba Râu nói qua chuyện khác:

– Bác sĩ vừa khám cho anh, nói rằng nếu đêm nay sức khoẻ anh ổn định hơn thì ngày mai có thể xuất viện. Em nhớ đến, để ngay sau khi anh xuất viện, anh và em đến ngay Thầy Bảy.

– Đến Thầy Bảy làm chi anh?

– Thầy sẽ rảy nước phép trên người mình rồi cho mình uống nước bùa để chống lại bùa của tụi kia.

Hải Di kinh ngạc:

– Mình uống bùa vào bụng hả anh?

– Chứ sao! Uống vào người mới chống lại được bùa tụi kia chứ!

Hải Di nhắm mắt, mặt nhăn lại:

– Ôi, ghê quá!

Bất ngờ, thằng Tô-ni tung cửa hớt hải chạy vào:

– Anh Ba, người nhà thầy Bảy vừa điện thoại nói ổng bị sao đó mà lên cơn điên xé quần áo, đập phá đồ đạc trong nhà. Mọi người đưa ổng vào bệnh viện khám tâm thần rồi.

Ba Râu kinh hoàng trợn mắt, há hốc mồm, còn Hải Di thì choáng váng chịu không nổi ngã ngồi xuống nền phòng.

o0o

Hải Di hoang mang cực độ. Bây giờ phải làm sao? Đám đệ tử đang tập trung lo cho Ba Râu tại bệnh viện. Sau khi nghe tin của Thầy Bảy, Ba Râu bị sốc phải truyền nước biển tiếp. Hải Di thì được đưa về nhà để nghỉ ngơi, nhưng làm gì mà còn tâm trí để nghỉ ngơi. Tấm lá chắn tưởng rằng kiên cố của Ba Râu và Hải Di là ông Thầy Bảy đã bị tụi nó đánh gục. Hải Di khóc nức nở. Bây giờ trong đầu của Hải Di chỉ có vài câu hỏi cứ lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần: Bây giờ phải làm sao? Mình sắp chết rồi chăng? Không, tôi không muốn chết ! Từ trên giường, Hải Di lăn nhào xuống đất, bò lết như điên dại. Cô vừa khóc vừa kêu lên: Bây giờ phải làm sao? Chúa ơi, con không muốn chết! Hải Di ngừng khóc, sững người lại. Mình vừa nói gì ? Chúa! Chúa à? Có phải là mình vừa kêu Chúa không? Hải Di quỳ gối dưới đất vừa co rúm người lại, vừa khóc nức nở. Chúa ơi, con có tội. Chúa ơi, con đã quên Ngài bấy lâu nay. Chúa ơi, xin tha thứ cho con. Chúa ơi, con sắp chết, xin cứu con. Chúa ơi, con tuyệt vọng rồi, xin đừng bỏ con. Bỗng đâu trong đầu Hải Di nghe một tiếng nói từ xa xăm: Hãy nhờ người hiệp lại cầu nguyện cho con! Đúng rồi! Hải Di bừng tỉnh. Nhưng mà nhờ ai mới được? Câu trả lời hiện ra ngay trong đầu cô. Trần Thức! Đúng rồi! Phải liên lạc với anh Trần Thức! Nhưng bằng cách nào? Cô đã không liên lạc với Trần Thức từ khi lọt vào Top 10 Nightingale Finding. Cô không còn lưu số điện thoại của Trần Thức nữa. Cô cố gắng nhớ lại số điện thoại của Trần Thức rồi bấm bừa số vào điện thoại gọi cầu may mấy lần nhưng đều không đúng! Làm sao bây giờ? Hay là đến nơi ở của Trần Thức? Lúc trước vì muốn tránh né tình cảm của Trần Thức nên cô không khi nào đến nơi ở của Trần Thức cả! Làm sao bây giờ? Chợt mắt Hải Di sáng lên:  Chỉ còn duy nhất cách này – Đến nhà thờ! Hải Di lập cập thay quần áo, lao ra khỏi nhà đón taxi.

o0o

– Câu chuyện của con là như vậy đó. Bây giờ con chỉ mong mọi người cầu nguyện cho con để con thoát khỏi quyền lực của ma quỷ đang ám ở trong con. Bây giờ con thấy mệt và chóng mặt mỗi lúc một nhiều hơn, đầu óc thì quay cuồng. Con sợ lắm!

Hải Di vừa nói vừa khóc. Bà mục sư ôm lấy cô an ủi. Ông mục sư và Trần Thức nhìn nhau, sau đó ông mục sư nói:

– Cám ơn Chúa vì trong lúc tuyệt vọng nhất, cô đã kịp thời ăn năn với Chúa. Tôi tin rằng Chúa nhân từ sẽ tha thứ cho cô. Bây giờ cô đừng lo lắng gì nữa, cô đã ở nơi an toàn rồi. Từ bây giờ trở đi cô đừng đi đâu nữa, chúng tôi và cậu Trần Thức sẽ hiệp lại cầu nguyện xin Chúa trục xuất tà linh ra khỏi cô.
Có tiếng chuông điện thoại. Hải Di bắt máy. Giọng Tô-ni hốt hoảng:

– Chị ơi, anh Ba lên cơn co giật rồi lúc thì la hét, lúc thì nói lảm nhảm đủ thứ. Bây giờ các bác sĩ đang tập trung cấp cứu cho anh Ba. Tụi em chạy về nhà sao không thấy chị. Chị đi đâu vậy? Nguy hiểm lắm! Bây giờ chị đang ở đâu? Chị thấy trong người ra sao?

Tô-ni hỏi dồn dập. Hải Di nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trào ra. Cô lấy lại bình tĩnh, trả lời chậm rãi:

– Các em cứ tập trung lo cho anh Ba đi nhé. Chị không sao đâu. Chị đang ở một nơi rất an toàn. Cám ơn các em lo cho chị!

– Dạ, nghe giọng chị như vậy là em yên tâm rồi. Tình hình nguy hiểm lắm. Chị đừng ra đường và nhớ bảo trọng nhe.

– Ừ, bây giờ em cứ tạm thời thay mặt anh Ba giải quyết mọi việc nhé.
Ông bà mục sư và Trần Thức kiêng ăn cầu nguyện cho Hải Di suốt cả chiều tối và đêm hôm đó. Mọi người quỳ gối đặt tay lên Hải Di cầu nguyện công bố trục xuất tà linh. “Nhân danh Chúa Giê-xu Christ ở Na-xa-rét, ta công bố người này là con của Chúa, thân thể này đã được mua bởi huyết của Chúa Giê-xu, vì vậy chỉ có Chúa Giê-xu mới có quyền ngự trị trong thân thể này. Các tà linh, ác linh, uế linh phải lui ra. Lạy Chúa, xin Ngài cột trói các tà linh, ác linh, uế linh và trục xuất chúng ra khỏi thân thể người này. Xin ném chúng trở về nơi hố sâu tối tăm là nơi ở của chúng!”. Tiếng ông mục sư sang sảng, hùng hồn. Nước mắt của mọi người đã đổ ra. Những lời cầu nguyện tha thiết dâng lên Chúa. Những bàn tay giơ cao lên như muốn chạm đụng đến ngai của Chúa. Xen giữa những lần cầu nguyện, những câu Kinh Thánh được đọc ra khích lệ tinh thần mọi người, những bài thánh ca được cất lên với cả tấm lòng cầu khẩn Chúa, bay cao lên như muốn vươn đến Thiên Đàng. Hải Di thổn thức. Chúa ơi, lâu lắm rồi con mới hát lại những lời ca ngợi Chúa. Xin tha tội cho con. Con đã tham lam những hư ảo của đời này để đánh mất Ngài trong thời gian qua. Xin cứu con, Chúa ơi! Rồi Hải Di từ từ rơi vào cõi mơ hồ. Cô nghe văng vẳng có tiếng phán “Hỡi Sa-tan hãy lui ra!”. Cô thấy có cái gì đó nhộn nhạo trong người, vần vò ruột gan. Á! Đau quá. Hải Di muốn hét lên nhưng không thể hét được. Cái thứ đó cứ nhào lộn cuộn tròn trong ruột gan Hải Di khiến cô đau đớn ngã vật ra trên sàn nhà, mắt trợn ngược, miệng há hốc, cơ thể vật vã, mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Bà mục sư và Trần Thức hai người quỳ gối hai bên Hải Di. Mỗi người một tay cầm tay Hải Di, tay kia họ để trên vai cô. Ông mục sư quỳ gối phía trên, một tay đặt lên đầu Hải Di, tay kia giơ cao. Mọi người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn lớn tiếng cầu nguyện thật tha thiết. Sau đó một lúc lâu, Hải Di có cảm giác nó trườn từ từ lên trong lồng ngực rồi cứ cuộn tròn, xoay tới xoay lui. Ngột ngạt quá, khó thở quá! Ôi, bây giờ nó đã chặn ngang họng. Hải Di há to miệng muốn khạc nó ra nhưng không được. Hừ, hừ! Chúa ơi, con bị nghẹt thở, con mệt quá rồi. Mắt Hải Di mở trừng trừng nhưng cô chẳng thấy gì, chỉ có một màn đen trước mắt. Hải Di nghe tiếng cầu nguyện của mọi người cứ dồn dập, khẩn thiết. “Hỡi Sa-tan hãy lui ra!” Hải Di lại nghe tiếng phán một lần nữa. Lần này tiếng phán uy nghiêm hơn và nghe rõ hơn lúc nãy. Bất chợt có một bàn tay đập vào phía sau lưng cô, chỗ dưới cổ và ngay chỗ lõm giữa hai vai. Hải Di đang há to miệng bèn hộc lên một tiếng. Một luồng khí lạnh toát từ nãy giờ nghẽn đặc trong họng và ngực cô, sau cú đập mạnh, đã ồng ộc trào ra khỏi miệng Hải Di. Hải Di la lớn một tiếng rồi bất tỉnh.

o0o

Tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên réo rắt. Hải Di bắt máy.

– Chị Hải Di, suốt mấy ngày nay sao chị tắt máy làm tụi em lo quá. Tụi em đến nhà thì thấy hình như chị đã dọn đồ của chị đi. Bây giờ chị ra sao? Có bị gì không?

– Chị không sao. À, đúng ra là có bị vật vã nhiều, nhưng bây giờ thì khoẻ rồi.

– Có thật là chị khoẻ không?

– Nghe giọng nói chị như vầy mà em còn nghi ngờ à? – Hải Di cười.

– Bây giờ thì em tin rồi. – Hải Di nghe tiếng thằng Tô-ni sụt sịt trong điện thoại. Tụi em đến nhà anh chị để dọn đồ cho anh Ba. Người nhà anh Ba lên đem ảnh về quê chữa bệnh rồi. Họ nói với em nếu vài tháng nữa mà ảnh không bớt, họ sẽ đưa ảnh ra nước ngoài chữa trị.

Hải Di cắn môi, rồi nói giọng ngậm ngùi:

– Tội nghiệp anh Ba quá. Vậy còn tụi em thì sao?

– Tụi nó sợ quá bỏ đi tứ tán hết rồi chị ơi. Còn em, chắc sau khi xin tạm ngưng hoạt động BR Production xong thì em cũng về quê. Chị đang ở đâu vậy?

– Chị đang về quê.

– Vậy hả chị! Thôi, em chúc chị đi mạnh giỏi. Nhớ bảo trọng nhe chị.

Hải Di mỉm cười vì câu dặn dò quen thuộc của Tô-ni.

– Cám ơn em. Chúc em bình an.

Các phương tiện truyền thông cho biết tối nay sẽ xảy ra nguyệt thực, cho nên mặc dù đã được thông báo đến giờ lên tàu, nhưng các hành khách vẫn cố đi chậm lại để ngước nhìn lên mặt trăng đang cố gắng toả cái ánh sáng yếu ớt mờ mờ xuống đất vì đang bị cái vòng tròn đen lấn từ từ vào bên trong. Tiễn đưa Hải Di trong nhà chờ của nhà ga có ông bà mục sư và Trần Thức. Hải Di quay sang nói với mọi người:

– Cám ơn ông bà mục sư đã giúp đỡ con. Cám ơn anh Trần Thức.

Hải Di nói tiếp, giọng nghẹn ngào:

– Nếu không nhờ mọi người thiết tha cầu nguyện, chắc bây giờ con không được đứng ở đây thế này!

Ông mục sư mỉm cười, giọng an ủi:

– Cô Hải Di đừng xúc động quá. Cô cứ nhớ cám ơn Chúa là được. Cô đã có kế hoạch gì khi trở về quê nhà sinh sống chưa? Cho chúng tôi biết để chúng tôi cầu nguyện cho cô.

– Dạ, trước mắt là con sẽ mua một căn nhà nhỏ, rồi sau đó sẽ mở cửa hàng buôn bán gì đó, sẽ tính tới sau. Và quan trọng là phải gần hội thánh ở đó để tiện đi lại thờ phượng hầu việc Chúa.

Bà mục sư bước đến ôm vai Hải Di:

– Cầu xin Chúa làm thành điều ước nguyện của cô. Xin Chúa ban phước cho cô đi bình an.

Ông mục sư bắt tay Hải Di:

– Xin Chúa luôn gìn giữ cô. Thôi, chúng tôi về trước đây. Cậu Trần Thức về sau nhé.

Từ đầu đến bây giờ, Trần Thức vẫn không nói gì, vẻ mặt buồn buồn. Hải Di phá tan bầu không khí yên lặng:

– Tạm biệt anh Trần Thức. Anh ở lại mạnh khoẻ.

– Rồi chúng ta có còn gặp lại nhau không? Trần Thức lúc này mới lên tiếng.

– Em cũng không biết. Có thể không, cũng có thể có, nếu Chúa cho phép.
Hải Di bắt tay Trần Thức thật chặt. Cô cúi mặt xuống, cố giấu hai hàng nước mắt đang chực trào ra.

– Xin Chúa ban phước cho anh được thành đạt và sớm tìm được hạnh phúc.

Hải Di kéo va-li lên toa tìm đến phòng của mình. Mặc dù nhà chờ cách khá xa đoàn tàu, nhưng nhìn qua cửa sổ, dưới ánh trăng mờ ảo, Hải Di thấy dường như bóng Trần Thức vẫn còn đứng đó nhìn theo con tàu đang chuyển bánh.

Mấy người ở cùng phòng toa với Hải Di đổ dồn ra cửa sổ thích thú ngắm nguyệt thực. Vòng tròn đen bây giờ đã lấn vào gần đến giữa tâm mặt trăng, khiến ánh trăng chiếu ra càng yếu ớt và nhàn nhạt. Trái đất đã “ăn” gần trọn mặt trăng rồi! Hải Di nghĩ. Trong trần gian hỗn loạn này luôn tồn tại những thế lực tối tăm gian ác tranh cạnh, tranh chiến nhau để giành quyền thống trị. Chúng còn hiếp đáp, làm hại người yếu thế hơn, như người ta vẫn thường nói “cá lớn nuốt cá bé”, “mạnh được yếu thua”. Nhưng chúng vẫn sẽ thất bại trước quyền năng siêu việt của Chúa Toàn Năng, Đấng luôn yêu thương, tha thứ và giải cứu cho những ai biết ăn năn quay về với Ngài.

LẠC LINH SA

793 lượt xem tại: http://www.songdaoonline.com/e3050-nguyet-thuc-lac-linh-sa-bai-chon-dang-168-.html

Single Post Navigation

Comments are closed.