Hội Tin Lành Liên Hiệp

Vinh hiển thuộc về Chúa

Lời than khóc của Sứ đồ Phao-lô

Tôi tâm đắc với lời tâm tình và chia xẻ của mục sư Lê Minh Đạt. Xin chuyển tiếp đến tôi con của Chúa để suy gẫm.
MS JosephNa Nguyễn
Sáng cuối tuần, mình chở Gấu và con trai (7 tuổi) đi ăn sáng.
 
Đang ăn sáng, thì con trai đòi mẹ mua cá trứng về chiên ăn. Mẹ hẹn chiều sẽ mua. Con trai nằng nặc đòi, vừa đòi vừa khóc, nói bằng giọng nhão nhẹt, sao hôm bữa mẹ hứa sẽ mua. Mẹ giải thích rằng đang bận công việc, chưa mua được, chiều mua đồ siêu thị nhiều thứ sẽ mua cá trứng luôn. Thế nhưng con trai vẫn tiếp tục khóc, nước mắt chảy thành dòng, nhắc đi nhắc lại rằng mẹ đã hứa với con sao mẹ chưa mua cá trứng, con thèm ăn cá trứng, con muốn ăn cá trứng. Mình bực quá nạt mấy tiếng thì con trai mới thôi.
 
Mình vừa tiếp tục bữa sáng, vừa suy nghĩ. Hình ảnh của con trai giống như nhiều Cơ đốc nhân ngày nay. Họ nằng nặc đòi Chúa thực hiện những gì Chúa đã hứa, nằng nặc đòi như một đứa trẻ, nhưng không xem lại mình đã sống đẹp lòng Chúa chưa. Họ vin vào những lời hứa trong Kinh Thánh như thể buộc Chúa phải có trách nhiệm đáp ứng những đòi hỏi của họ. Họ quên rằng những lời hứa của Chúa trong Kinh Thánh đều có những điều kiện. Họ không thực hiện những nghĩa vụ về phía họ, nhưng lại muốn (và mè nheo!) Chúa phải thực hiện lời hứa của Ngài. Họ cho rằng khi họ lấy đức tin công bố ra thành lời những gì họ muốn, thì Chúa sẽ đáp ứng lời công bố đó, vì đó là lời Ngài đã hứa. Đối với họ, Chúa trở thành ông Bụt, hoặc là ông thần đèn, có nghĩa vụ phải đáp ứng những yêu cầu, những đòi hỏi, những mong muốn của họ. Họ chỉ cần “lấy đức tin công bố.”
 
Nếu sứ đồ Phao-lô sống lại ngày nay và dạy những gì ông đã dạy trong Tân Ước, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng ông lạc hậu. Ông dạy rằng Cơ đốc nhân phải thờ phượng Chúa bằng cả cuộc sống mình, đừng bắt chước thói đời thế gian, đổi mới nếp sống và giá trị sống như là biểu hiện của đổi mới con người bề trong, thì lúc đó mới kinh nghiệm sự tốt lành của Chúa (Rô-ma 12:1-2). Ngày nay thì người ta quá chú trọng rằng thờ phượng là hát, hát là thờ phượng. Vì thế có cảnh một người khi hát thì phiêu phiêu, ngất ngây như thể đang đắm chìm trong sự thăm viếng của Chúa, nhưng khi hết giờ hát đến giờ giảng luận thì cũng chính người đó lấy điện thoại ra nhắn tin hoặc lướt Facebook. Ngay ở trong Hội Thánh, thì đối với họ Lời Chúa vẫn không hấp dẫn bằng Facebook.
 
Ngày nay, nếu sứ đồ Phao-lô giảng dạy, những người theo phong trào Lời Đức Tin (Word of Faith movement) sẽ cười nhạo rằng ông là văn tự, là truyền thống. Phao-lô dạy rằng khi con cái Chúa gặp nan đề thì cầu nguyện.
 
“Hãy nhờ Đức Thánh Linh, thường thường làm đủ mọi thứ cầu nguyện và nài xin. Hãy dùng sự bền đỗ trọn vẹn mà tỉnh thức về điều đó, và cầu nguyện cho hết thảy các thánh đồ.” (Ê-phê-sô 6:18).
 
“Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời.” (Phi-líp 4:6).
 
Phong trào Lời Đức Tin thì chủ trương rằng phải công bố ra thành lời những điều mình muốn, rồi Chúa sẽ làm thành những điều ấy. Họ trưng ra những lời hứa của Chúa như một đứa trẻ con ăn vạ cha mẹ mình, bắt cha mẹ phải đáp ứng những điều nó muốn. Như một đứa trẻ không giữ những “điều kiện” về phía mình, như chăm ngoan, học giỏi, vệ sinh, siêng năng, lễ phép, hiếu thảo, nhưng nó nhất mực nằng nì cha mẹ thực hiện lời hứa với nó.
 
Cách đây 30 năm, Cơ đốc nhân tại Việt Nam lo ngại với sự bắt bớ, nhưng cũng có người đã thấy trước rằng, khi sự bắt bớ dịu đi thì cũng đáng lo không kém. Bởi khi đó, những sự dạy dỗ lệch lạc, những tà giáo sẽ du nhập vào Việt Nam cách dễ dàng. Nó sẽ làm cho Cơ đốc giáo bị vẩn đục, và Hội Thánh mất quyền phép. Nỗi lo đó ngày nay đã trở thành sự thật.
 
Hội Thánh ngày nay giàu hơn, đủ phương tiện hơn, nhiều chương trình và tiết mục hơn, nhưng lại ít đi những tấm lòng, những cuộc đời được thay đổi. Hội Thánh ít quyền phép hơn. Nhưng không sao. Đội ngũ lãnh đạo trong Hội Thánh có thể tự tạo được không khí thuộc linh, thiêng liêng trong buổi nhóm bằng âm nhạc và đèn chiếu như vũ trường, cộng với diễn giả khoa tay múa chân nói về sự chữa lành và thịnh vượng. Khi sự kích thích cảm xúc lan truyền từ người này sang người khác trong buổi nhóm, họ gọi đó là “Chúa thăm viếng.” Hội Thánh trong thời Công vụ các sứ đồ đã thay đổi được thế giới vô tín vì đặc tính yêu thương, ban cho. Hội Thánh ngày nay thì chỉ có “quyền phép” trong buổi nhóm – tôi đóng ngoặc kép chữ quyền phép. Các sứ đồ ngày xưa xả thân suốt đời để giảng Tin Lành Cứu Rỗi. Nhiều diễn giả Tin Lành Thịnh Vượng ngày nay thì tham lam vô độ, nhiều người phải ra tòa vì thâm lạm hàng chục triệu đô-la. Mới tuần trước, ở Brasil vừa khánh thành một đền thờ của một mục sư Tin Lành Thịnh Vượng trị giá 300 triệu đô-la, có lẽ đắt tiền nhất thế giới, ở đó người ta xem ông như một vị thần. Ông tự hào rằng đền thờ này có thể thay thế cho đền thờ của Salomon ngày xưa. Gần Việt Nam hơn là Singapore, nhiều thanh niên trong một Hội Thánh nọ quay video clip tôn sùng vị mục sư Tin Lành Thịnh Vượng như một vị thánh, dù rằng ông đang bị truy tố hình sự vì thâm lạm tài chính, lấy tiền ngân quỹ để chắp cánh cho tiếng hát của vợ mình.
 
Hội Thánh ngày nay ít tôn cao Lời Chúa hơn. Nhưng không sao. Đã có những diễn giả khoa tay múa chân kích động hội chúng, cộng với những sứ điệp mà đám đông luôn luôn muốn nghe, như: chữa lành, giàu có, thành công. Khi bạn có hai yếu tố này, bạn có thể khiến bất cứ đám đông nào cũng phát cuồng.
 
Bạn nghe được lời than khóc của sứ đồ Phao-lô không?
 
“Hỡi anh em, hãy bắt chước tôi, lại xem những kẻ ăn ở theo mẫu mực mà anh em thấy trong chúng tôi. Vì tôi đã thường nói điều nầy cho anh em, nay tôi lại khóc mà nói nữa: lắm người có cách ăn ở như là kẻ thù nghịch thập tự giá của Đấng Christ. Sự cuối cùng của họ là hư mất; họ lấy bụng mình làm chúa mình, và lấy sự xấu hổ của mình làm vinh hiển, chỉ tư tưởng về các việc thế gian mà thôi.” (Phi-líp 3:17-19).
 
Thân ái,
LMĐ.
 

Single Post Navigation

Comments are closed.