Hội Tin Lành Liên Hiệp

Vinh hiển thuộc về Chúa

GIÔ-SÉP – MỘT TẤM GƯƠNG

Giô-sép * VỚI CHÚA MỌI NƠI
Sáng thế ký 39 – 40
Mục sư Hồ Xuân Phước

     Trong bài trước chúng ta bắt gặp Giô-sép tại Ai-cập – một tên nô lệ bầm dập, khốn cùng. Bị các anh lột áo choàng công tử, ném xuống giếng khô, Giô-sép kêu gào nhưng không được thương xót.
     Nhờ đoàn lái buôn Ả-rập, Giô-sép thoát chết dưới đáy hố sâu tối ám đó. “Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa,” thoát chết nhưng phải làm thân nô lệ, vì các anh bán Giô-sép để lấy hai mươi miếng bạc.
     Là con cưng thơ ngây, tương lai đầy hy vọng, bỗng dưng Giô-sép như bị Trời và người bỏ rơi. Có nhiều lý do để mất lòng tin, cay đắng và ôm ấp ý tưởng trả thù, nhưng Giô-sép chọn tin cậy Chúa và tha thứ.
                                                              Biển hồ Ga-li-lê

Giô-sép xuất hiện như để giới thiệu Chúa Cứu Thế Giê-xu, vì Chúa Giê-xu cũng bị con người tội lỗi tráo bán, phản bội. Chịu đau đớn, khốn khổ tột cùng, Chúa vẫn tha thứ những người gian ác đó, như Ngài tha thứ quý vị và tôi.

     “Giô-sép bị đưa xuống Ai-cập. Phô-ti-pha, quan chỉ huy ngự lâm quân trong triều Pha-ra-ôn, mua Giô-sép nơi tay bọn người Ả-rập” (39:1).
      Có lẽ, quý vị biết Giô-sép sẽ thành công rạng rỡ vì đã nghe câu chuyện lịch sử nầy khi còn bé, hay trong lớp học Kinh Thánh gần đây. Quý vị tự hỏi – điều gì giúp Giô-sép thành công từ vực sâu thương đau, thảm hại đó?
     Kinh Thánh cho chúng ta câu trả lời rõ ràng: “Chúa ở với Giô-sép nên chàng được thịnh lợi trong nhà chủ mình. Chủ thấy Chúa ở với chàng trong mọi việc chàng làm, khiến việc gì chàng chịu trách nhiệm cũng thành công” (39:2).
     Giô-sép không nói, nhưng chủ thấy rõ Chúa đang ở với Giô-sép. Ðức tin trong lòng Giô-sép thể hiện qua việc làm, kết bông trái trong cuộc sống. Giô-sép thành công, thành công vượt bực, rạng rỡ – vì Chúa ở với Giô-sép!
     “Giô-sép được chủ mến chuộng, cử làm phụ tá, cho chàng làm quản gia và giao thác chàng coi sóc mọi người, mọi việc. Chúa vì Giô-sép mà ban phước gia đình ông. Phước lành của Chúa giáng xuống trên mọi vật thuộc về chủ, trong nhà lẫn ngoài đồng” (39:5).
     Cách xử thế cao đẹp, tinh thần trách nhiệm liêm chính, mẫu mực của Giô-sép không bị chìm khuất, lãng quên. Giô-sép được thưởng công, cất nhắc. Nô lệ bần cùng, thành quản gia của quan lớn trong triều, được tin cậy hoàn toàn!
     Lên chức và khen thưởng Giô-sép, Phô-ti-pha càng được hưng thịnh hơn – như lời Chúa hứa với Áp-ra-ham, “Ta sẽ ban phước lành cho ai chúc phước con!” (12:3). Nhờ làm ơn cho Giô-sép, chủ được phước bội phần. “Gieo gì, gặt nấy,” gieo nhiều gặt nhiều!
     Bên đỉnh cao hạnh phúc ấy, “Giô-sép là người vạm vỡ, đẹp trai. Bà chủ liếc mắt đưa tình với Giô-sép: Hãy ngủ với em!” (39:6). Vợ quan lớn, bà chủ muốn gì được nấy. Người nào cũng sẵn sàng chìu ý nàng để được yên thân. Còn quản gia trẻ trung, đầy sinh lực, xử trí thế nào khi “không có đầy tớ nào ở đó” (39:11)?
     Chìu ý bà chủ có thể giúp Giô-sép an thân, thăng tiến? Chủ có lẽ đã già, bận việc vua cả ngày, không đáp ứng nhu cầu của vợ đầy đủ. Nàng cần được chiều chuộng thương yêu, ai có thể lên án? Và đâu ai biết?
     Nhưng Giô-sép không ngã! Bà chủ mời mọc với bốn chữ, Giô-sép từ khước với một bài diễn văn năm mươi chữ: “Chủ đã giao thác tôi tất cả nhà nầy. Trong nhà không có ai lớn hơn tôi. Chủ không giữ lại bất luận điều gì ngoại trừ bà vì bà là vợ ông chủ. Lẽ nào tôi làm điều đại ác mà phạm tội với Ðức Chúa Trời” (39:8)?
      Giô-sép cương quyết không phạm tội, không phản bội lòng tin của chủ và với Chúa. Giô-sép sống ngay thẳng, đạo đức với chính mình, với người khác và với Chúa. Giô-sép sống với ý thức rõ ràng rằng Chúa thấy mọi việc, Chúa biết mọi việc, Chúa ở mọi nơi.
     Cương quyết như vậy dễ hay khó, trong khi “ngày nầy qua ngày khác, bà chủ cứ tiếp tục quyến rũ, nhưng chàng vẫn từ khước, khơng chịu ngủ với bà hoặc ở gần bà” (39:10)?
     Giô-sép đề cao cảnh giác nhưng vẫn không đủ, vì “một hôm, chàng vào nhà làm việc, không đầy tớ nào ở đó. Bà nắm áo chàng mà bảo: ‘Hãy ngủ với em!nhưng chàng bỏ áo lại trong tay bà và bỏ chạy ra ngoài” (39:11).
     Người đàn bà đáng sợ cáo gian, chụp mũ Giô-sép: “Coi kìa, tên Do thái vào đây định làm nhục ta, nhưng ta kêu cứu, nó bỏ áo lại bên ta mà trốn ra ngoài” (39:14). Tối đến, bà mách chồng: “Thằng nô lệ Do thái mà mình mang về đây đã đến chọc ghẹo em, nhưng khi em kêu la cầu cứu, nó bỏ áo lại bên em và chạy trốn ra ngoài.”
     Từ khước không được, tránh né không xong, Giô-sép bỏ chạy. Thật mẫu mực, đáng khen, đáng kính! Giô-sép trung thành với chủ, kính sợ Chúa, nhưng kết thúc trong tù.
     Bị một tên Do thái tấn công đã quá đáng rồi. Bị một tên nô lệ Do thái tấn công lại càng kinh khủng hơn nữa. Lời chụp mũ điêu ngoa đó hiệu quả vô cùng. Giô-sép có thể bị xử tử, nhưng Phô-ti-pha quyết định tống giam mà thôi. Người đọc thắt mắc, Phô-ti-pha tức giận ai – tên nô lệ Do thái hay chính vợ mình?
     Anh, Chị là nạn nhân của bất công, tù tội oan ức, bị chèn ép, bách hại, phản bội, ruồng bỏ? Thử nghĩ đến Giô-sép – bị các anh mưu hại, bán làm nô lệ xứ người, văn hóa xa lạ, ngôn ngữ bất đồng! Từ hố sâu Si-chem vô vọng đến biệt thự Phô-ti-pha đồ sộ, và bây giờ ngục tù Ai-cập – còn nơi nào man rợ, khốn khổ hơn!
     “Ba chìm, bảy nổi” dồn dập nhưng Giô-sép không bao giờ nghi ngờ Chúa. Bị bắt cóc khỏi mái ấm gia đình năm 17 tuổi, còng tay xuống tận Ai-cập với bao nhiêu gian nan, thảm hại – Giô-sép không ngừng nương cậy và hy vọng nơi Chúa.
     “Chúa ở với chàng, làm cho chàng được ơn trước mặt giám ngục. Giám ngục giao hết tù nhân trong tay Giô-sép. Chàng chịu trách nhiệm kiểm soát tất cả ngục. Giám ngục không cần quan tâm đến những việc dưới quyền Giô-sép nữa. Vì Chúa ở với Giô-sép, bất luận việc gì chàng làm đều thành công” (39:21).
      Chúa ở với Giô-sép – ngay cả trong tù! Mầu nhiệm quá! Trên những chặng đường trần ai đó, Giô-sép giữ lòng tôn kính Chúa, tha thứ các anh, và chờ đợi Chúa hoàn thành lời Ngài đã hứa trong hai giấc mộng năm xưa.
     Một thời gian sau, hai quan lớn của vua bị tống giam cùng nhà tù với Giô-sép. Quan tửu chánh và quan hỏa đầu – chịu trách nhiệm về thức ăn, nước uống của vua. Giô-sép được giao công tác chăm sóc hai quan.
     Bị thất sủng, tống giam và mạng sống mong manh quả là ác mộng cho hai quan. Một đêm hai quan nằm mộng. Cả hai đều thất sắc, lo âu, sầu khổ thêm hơn – vì họ không hiểu giấc mộng đó có nghĩa gì.
     Giô-sép hỏi, “Tại sao hôm nay sắc mặt hai quan buồn như thế?” Họ trả lời, “Chúng tôi đều nằm mộng nhưng không ai giải thích giấc mộng đó.” Giô-sép thưa, “Không phải việc giải mộng thuộc về Ðức Chúa Trời sao? Xin hai quan thuật cho tôi các giấc mộng đó.”
     Thay vì cay đắng, hận thù, Giô-sép cảm thông và nhạy bén. Qua câu hỏi, người đọc thấy một Giô-sép trưởng thành, so với cậu trai cưng 17 tuổi năm nào. Mặc dầu có lý do để nhún vai lạnh lùng, Giô-sép gần gủi, quan tâm đến nổi đau của người khác. Qua khổ đau, Giô-sép sống hữu ích cho Chúa và cho người.
     Giô-sép gần gủi, tôn kính Chúa, kinh nghiệm sự hiện diện của Chúa rõ ràng thêm hơn. Ngục tù đen tối, vô vọng đối với hai quan lớn, nhưng lại tươi sáng, an bình đối với Giô-sép. Phản ứng tích tắc của Giô-sép đem Ðạo vào đời, “không phải việc giải mộng thuộc về Chúa sao?”
     Nương cậy Chúa trong lòng thể hiện ra ngoài, trong lời nói và cung cách liên hệ với người. Một phản ứng đức tin tuyệt vời trong suốt! Tận đáy sâu của ngục tù tăm tối, Giô-sép vẫn tin cậy Chúa và ý nghĩa hai giấc mộng năm xưa. Mười mấy năm trôi qua không gặp gia đình, không biết cha già sống chết thế nào.
     Mười mấy năm ăn mặc như người Ai-cập, nói tiếng Ai-cập, và không hề gặp người cùng niềm tin – Giô-sép vẫn tin cậy Chúa không rời. Giô-sép thấy ánh sáng của Chúa. Vì Chúa sẽ mở cửa ngục tù, Giô-sép sẽ lên chốn cao hơn – với Chúa!
     “Ðức tin là sự biết chắc vững vàng của những điều mình đang trông mong, là bằng chứng của những điều mình không xem thấy” (Hê-bơ-rơ 11:1).
     Quan tửu chánh thấy một cây nho. Cây nho có ba cành với các chùm nho chín. Ông hái nho vắt nước vào chén và dâng lên vua. Giô-sép nói, “Ba cành nho nghĩa là ba ngày. Ba ngày nữa vua sẽ phóng thích và phục chức cho quan. Quan sẽ dâng rượu cho vua như trước.”
     Bởi đức tin, Giô-sép mạnh dạn giải mộng một cách có thẩm quyền. Giô-sép tiếp, “Xin quan nhớ đến tôi, làm ơn tâu vua sự tình của tôi và đem tôi ra khỏi ngục tù nầy. Tôi bị bắt đem ra khỏi đất của người Do Thái và tại đây tôi cũng chẳng làm điều gì đáng bị bỏ tù cả.”
     Sinh ra để làm việc lớn cho Chúa, Giô-sép cũng có nhu cầu lớn – bị hãm hại và cần được cứu giúp. Giô-sép được thử nghiệm dài lâu, “đoạn đường chiến binh” nhọc nhằn, khốn khổ. Phẩm hạnh tinh luyện, tấm lòng trong suốt, và đức tin tăng trưởng. “Hãy xem thử thách trăm bề là điều vui mừng trọn vẹn vì sự thử thách đức tin sinh ra nhịn nhục….để anh chị em trưởng thành, trọn vẹn” (Gia-cơ 1:2).
     Trong giấc mộng, quan hỏa đầu đội trên đầu ba giỏ bánh. Giỏ trên hết có đủ các thứ bánh, nhưng chim trời đến ăn hết. Giô-sép đáp, “Ba giỏ chỉ về ba ngày. Ba ngày nữa vua sẽ đem quan ra nhưng lại treo cổ quan trên cây. Chim trời sẽ rỉa thịt quan!”
     Ba ngày sau là sinh nhật vua, vua thết tiệc đãi quần thần. Vua đem quan tửu chánh và quan hỏa đầu ra trước mặt cả triều đình. Vua phục chức quan tửu chánh nhưng treo cổ quan hỏa đầu – đúng như Giô-sép đã nói với họ trong khi giải mộng.
     Sau mười mấy năm bầm giập, khổ đau, hôm nay ngày vui mừng – Giô-sép có thể phất cờ trong tay. Quan tửu chánh đã vinh quang trở về chức vụ cũ, dâng rượu cho vua, được vua tin dùng. Ông chắc sẽ trình tâu vua để minh oan, giải cứu Giô-sép!
     Nhưng mộng không thành, vì “quan tửu chánh không nhớ đến Giô-sép, quên hẳn chàng đi!” Anh, Chị có tưởng tượng như tôi, giây phút chia tay, Giô-sép nói, “Xin quan lớn nhớ đến tôi. Chúa ban phước cho ông!” “Dĩ nhiên, Giô-sép, làm sao tôi quên cậu được!”
     Sáng hôm sau, mặt trời vươn lên cao như hy vọng trào dâng trong lòng Giô-sép hân hoan mở hội. Một ngày quá yên tĩnh. Một tuần vắng tin. Một tháng trôi qua lặng lẽ. Giô-sép hiểu sự thật phủ phàng. “Sao người đã vội quên ta!”
     Một năm trôi qua, và thêm một năm nữa – đợi chờ. “Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại!” Chúa chậm trễ quá, còn người thì lại mau quên! Hình như các vĩ nhân trong Kinh Thánh đều phải chờ đợi dài lâu!
     Áp-ra-ham và Sa-ra chờ đợi con trai của lời hứa – quá lâu. Môi-se chờ đợi bốn mươi năm trong sa mạc khô cằn. Ða-vít được xức dầu để làm vua, nhưng phải chờ đợi mười mấy năm dài trong khốn khổ, đọa đày, bị săn đuổi như con thú.
     Giô-sép kinh nghiệm thất vọng lần nầy đến lần khác. Các anh ruồng bỏ, khước từ, mưu hại, tráo bán. Trung thành, ngay thẳng với chủ nhưng vợ chủ chụp mũ, giáng họa. Mang tin vui cho quan tửu chánh, nhưng quan tửu chánh đã vội quên.
     Ai trong chúng ta chưa hề bị xử tệ, bỏ rơi? Bất công, lường gạt, chụp mũ, vu khống, mất mát, khổ đau có thể là trường huấn luyện đời linh tăng trưởng – hiệu quả. Ðức tin và hy vọng nơi Chúa phát triển mạnh mẽ nhất trong hoàn cảnh cam go nhất.
     Chúa cho phép những năm huấn nhục dài lâu để chuẩn bị Giô-sép cho tám mươi năm tuyệt vời phục vụ hiệu quả cho Chúa, gia đình, tuyển dân và cho vinh quang Trời. Chúa cho hai giấc mộng thiên đàng, nhưng Giô-sép phải đi qua lửa để bước lên đài vinh quang.
     Thay vì cay đắng, thù hận, Giô-sép chọn tha thứ, hy vọng, trông cậy Chúa. Giấc mơ khải tượng của Chúa không hề phai mờ, tiếng gọi của Chúa không hề vơi, và sự hiện diện của Chúa lúc nào cũng rõ ràng trong tâm tư và cuộc sống Giô-sép.
     Phải, Chúa ở với Giô-sép, nên Giô-sép thịnh lợi. Chúa ở với Giô-sép nên Giô-sép thành công. Nhưng Anh, Chị và tôi phải nghiêm chỉnh nhìn nhận rằng – chính Giô-sép đã chọn ở Với Chúa Mọi Nơi!
     Giô-sép bám Chúa không rời, lúc “lên voi”, khi “xuống chó”. Giô-sép nhờ cậy Chúa trong vinh quang lẫn thảm họa. Giô-sép chọn ở với Chúa trong nhà cha, trên đường Si-chem lẻ loi, trong hố giếng sâu phản bội, trong tay người buôn nô lệ lạnh lùng. Giô-sép chọn ở với Chúa trong nhà Phô-ti-pha quyền thế, và trong tay người đàn bà nguy hiểm.
     Giô-sép biết Chúa luôn ở với mình, và Giô-sép bám Chúa không rời. Giô-sép thành công không phải trên đài vinh quang của “đỉnh cao trí tuệ loài người” nhưng từ đáy sâu của ngục tù tăm tối, ghẻ lạnh – với Chúa. Giô-sép thành công trong ân sủng thiên đường, tỏa hương thơm ngọt ngào của Thiên Chúa.
     Ai được kêu gọi để chịu khổ? Vì Chúa Cứu Thế đã chịu khổ để làm gương cho Anh, Chị, Em, hầu cho Anh, Chị, Em Theo Bước Chân Ngài. Với Chúa Mọi nơi (1Phi-e-rơ 2:21) Amen.

                                                                                                  Mục sư Hồ Xuân Phước

Single Post Navigation

Comments are closed.