


CHÚA GÁNH ĐAU THƯƠNG !
* Chiều xưa ,mây trắng ngừng trôi,
Hoàng hôn chầm chậm trên đồi Gô -tha.
U buồn gió nhẹ lướt qua,
Ngàn cây in bóng,sương sa trên đường.
Không gian mờ mịt thê lương ,
Giê xu vui gánh đau thương một mình.!* Vì sao Chúa phải hy sinh?
Mão gai Ngài đội,thân hình đớn đau!
Loài người ác nghiệt lắm thay:
Tay chân đinh đóng, hông Ngài huyết tuôn .
Đau thương,sĩ nhục trám đường,
Treo thân thập giá,là phương cứu người.* Nhưng Giê-xu chắng nên lời,
Tấm lòng vâng phục,rạng ngời tình yêu.
Vì con ,Chúa chịu mọi điều,
Đớn đau Ngài gánh bao nhiêu nhục hình.
Con Trời đành phải hy sinh,
Tim Ngài tan vỡ, tội mình Chúa mang.* Đêm nay nhớ Chúa vô vàn!
Vì yêu Ngài phải,sẵn sàng phó thân.
Ai ơi , xin hãy đến gần,
Tìm về thập giá, cứu ân đời đời.
Hồng ân rãi khắp nơi nơi,
Ơn Thiên lai láng, rạng ngời vinh quang.Lễ Thương Khó 2016
LÊ MAI
* Phỏng theo TC 593

Họ không hiểu sự kêu gọi của ông!
Ông mang ơn chị, người đã cứu ông thoát chết khi còn nhỏ, người đã đi cùng ông suốt những ngày khó khăn trong đồng vắng. Nhóm múa Mi-ri-am của chị đã truyền lửa mạnh mẽ cho cả trại quân.
A-rôn lại giúp ông nói chuyện với Pha-ra-ôn, rồi khi vào đồng vắng anh ấy giúp ông chăm sóc bầy chiên của Chúa trong vai trò thầy tế lễ thượng phẩm.
Hai người ấy luôn ở bên phải ông vậy. Ông sống một mình đã lâu, vợ ông đã bỏ đi kể từ ngày ông quay lại Ai Cập, chỉ còn họ là anh, chị, là bạn đồng lao của ông. Vậy mà họ cũng nghi ngờ ông, nghi ngờ thẩm quyền mà Chúa đặt để ông, họ thắc mắc tại sao chỉ một mình ông được ra mọi quyết định, tại sao lúc nào cũng là ông mà không phải là họ: thầy tế lễ thượng phẩm A-rôn hay nữ tiên tri Mi-ri-am. Họ nghĩ ông độc đoán và tự tôn cao mình.
Mi-ri-am khó chịu về điều này, chị ấy kéo A-rôn vào cuộc. A-rôn thì vẫn vậy, tính anh ấy dễ cả nể lắm, không quyết đoán được. Bởi vậy mà bị dân sự lôi theo làm bò vàng để thờ, nhờ Chúa thương nhận lời cầu thay của ông chứ không thì bị phạt chết rồi. Lần này cũng thế, chẳng suy tính gì cả, nghe theo Mi-ri-am kiện cáo ông. Họ nghĩ ra kế rằng ông phạm tội vì cưới người Cu-sơ làm vợ. Nhưng lúc đó Chúa chỉ cấm lấy người Ca-na-an thôi, chứ đâu cấm lấy người Cu-sơ là một dân tộc ở gần Ai-Cập. Thực ra là chị ấy ghen tỵ vì Chúa chỉ phán với ông không phán với chị ấy.
Ông thì lại khác, ông muốn tất cả mọi người đều nói tiên tri được, ông muốn thêm nhiều người giúp ông gánh vác công việc nặng nề này nhưng chị ấy mất bình an. Chị ấy cảm thấy giá trị của mình bị ảnh hưởng, đặc biệt là sau khi bầu thêm bẩy mươi trưởng lão, chị ấy cảm thấy vị trí của mình không còn quan trọng như trước nữa.
Chị ấy lớn lên ở Ai Cập, dân tộc chị bốn trăm năm làm nô lệ, đã có bao giờ được tôn trọng, được vị thế đâu nên địa vị, quyền lực quan trọng lắm. Ông thì lớn lên ở cung điện, ông có nó ngay từ nhỏ, nó chẳng làm cho ông thấy thỏa mãn hay dễ chịu gì.
Mọi chuyện làm sao dấu được Chúa, Chúa giận lắm, phạt chị ấy bị bệnh phong da thịt thối rữa hết một nửa.
Cả trại quân đều biết hết, A-rôn sợ lắm, A-rôn hoảng hốt xin ông hãy cầu thay cho chị ấy.
Làm sao ông có thể quên được cái giây phút ấy, đau đớn, xót thương khi nhìn thân thể của chị mình đang thối rữa ra. Ông nài xin Chúa chữa lành cho chị ấy, Chúa nhận lời ông, nhưng chị ấy vẫn phải ở ngoài trại quân một tuần cho lành hẳn mới được vào lại.
Môi-se dừng lại lấy khăn chặn những dòng nước mắt đang chảy dài trên đôi gò má nhăn nheo của tuổi 120. Đám thanh niên yên lặng, một vài tiếng sụt sịt trong góc lều trại của mấy đứa con gái. Ông ngẩng đầu nhìn bọn trẻ nhẹ nhàng căn dặn:
“Các cháu nhớ nhé, đừng ghen tỵ với người khác, mỗi người có một sự kêu gọi, hãy trung tín với sứ mạng của mình. Địa vị không làm cho chúng ta giá trị hơn đâu, địa vị chỉ là chức việc. Nếu cháu được kêu gọi làm người giúp đỡ thì đừng cố tranh giành để làm lãnh đạo, đừng khó chịu khi thấy người khác hơn mình, Chúa không đẹp lòng đâu và các cháu sẽ phải gánh hậu quả cho sự ghen tỵ của mình đấy.”
Tác giả khách: Debbie Thuy
|
||||||









“Hãy giữ chừng tiên tri giả, là kẻ mang lốt chiên đến cùng các ngươi, song bề trong là muông sói vồ xé.” Mathio 7:15
Lốt chiên sói đội tinh vi,
Nói năng khôn khéo khác gì chiên ngoan,
Nhằm khi thuận lợi làm càn,
Nhe nanh cắn xé bạn vàng ghê thay;
Ai ơi tỉnh thức hằng ngày,
Coi chừng sói dữ ở ngay bên mình.
Minh Khải–
Ta cần thêm nhiều lửa,
Từ tòa giảng ngày nay ;
Tránh chỗ ngún khói nữa,
Về thối nát hôm nay.Ta cần than lửa đỏ,
Trong bài giảng ngày nay,
Giảm lòng lãnh đạm đó,
Để không đi lạc sai.Ta cần thêm nhiệt lượng,
Từ giảng sư hôm nay,
Chuyên cần đi đúng hướng,
Trên lối hẹp đường dài.Ta cần thêm nóng cháy,
Từ giáo sư dạy lời,
Thành tâm biết sợ hãi
Ngày xét đoán cuối đời..Ta cần thêm hăng hái,
Hầu việc hội thánh nầy,
Tuyệt đối tránh xa mãi,
Lời đồn đãi lạc sai.Minh Khải—25-2-2016
Isa thốt lên, “Khốn nạn cho tôi! Xong đời tôi rồi! Tôi chắc phải chết, vì tôi là người có môi ô uế bẩn thỉu, sống giữa một dân có môi ô uế bẩn thỉu, vì mắt tôi đã thấy Vua, là CHÚA các đạo quân” (Isa 6:5)
Năm mà vua Uxia băng hà là năm 740 trước công nguyên. Vua Uxia bị Chúa trừng phạt bị bịnh phung vì người vi phạm luật nơi thánh đốt hương dâng lên Chúa mà không phải công việc của minh. Công việc dâng hương chỉ dành cho những thầy tế lễ dòng dõi Arôn mà thôi mới được dâng hương cho Chúa. Mặc dù Uxia là một vị vua tốt vì người đã mang lại sự hưng thịnh cho đất nước Do Thái, nhưng dân tộc ông lại quên mất Giavê Đưc Chúa Trời, từ bỏ Ngài, và không còn tôn thờ Ngài nữa. Khải tượng của Isa là Chúa kêu gọi bổ nhiệm người thành sứ giả của Đức Chúa Trời cho dân tộc mình. Isa được Chúa ban cho một chức vụ hết sức khó. Dân tộc Do Thái tin rằng Chúa là Đấng ban phước cho họ. Nhưng Isa được Chúa kêu gọi để nói tiên tri là Đức Chúa Trời sẽ tiêu diệt họ vì họ bất vâng phục Chúa, không còn nghe Lời Ngài nữa.
Đoạn Thánh kinh này cho chúng ta thấy cái nhìn cao quý của Isa (Êsai) về Đức Chúa Trời vá nó cũng cho chúng ta một giác quan về sự vĩ đại, huyền nhiệm, và quyền năng của Đức Chúa Trời thánh khiết và tối cao. Isa đã nhìn nhận tội lỗi của mình trước mặt Chúa khích lệ chúng ta phải thành thật xưng tội mình với Ngài. Hình ảnh của sự tha thứ mà Isa kinh nghiệm nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta cũng được Chúa tha thứ như Isa đã kinh nghiệm. Khi chúng ta nhìn nhận Đức Chúa Trời chúng ta thật vĩ đại, còn chúng ta thì quá nhỏ nhoi không ra gì, quá nhiều tội lỗi và mức độ mà Chúa tha thứ chúng ta để rồi chúng ta nhận lấy năng quyền để phục vụ làm công việc của Ngài.
Quý vị anh chị em và độc giả yêu dấu, khi chúng ta nhận biết Chúa, am hiểu Ngài cách tường tận và nhìn thấy Ngài trong sự oai nghi, vinh quang, rực rỡ, và thánh khiết, thì chúng ta sẽ nhận thấy rõ ràng tội lỗi của chúng ta, thực chất của con người thật bề trong của chúng ta. Biết Chúa ít, chúng ta sẽ ít thấy và quan tâm đến tội lỗi mình và chúng ta cảm thấy tự mãn với bản thân mình. Isa hẳn đã rất hài lòng với sự thánh khiết của cá nhân mình cho đến khi ông thấy được CHÚA trong vinh quang khôn tả của Ngài. Nhìn thấy Chúa và lắng nghe những lời ca tụng của thiên sứ, Isa nhận thức rằng mình là con người tội lỗi trước mặt Chúa, không hi vọng so sánh hay đo lường với tiêu chuẩn thánh khiết của Đức Chúa Trời. Khi thiên sứ cầm than lửa đỏ sờ vào miệng của Isa và người cảm nhận được lỗi mình được Chúa xóa, tội mình được Chúa tha. Nhưng đây không phải than lửa đỏ tẩy sạch lòng và môi miệng ô uế bẩn thỉu của mình, mà chính Chúa tha thứ tẩy sạch lòng của Isa. Vì thế mà Isa đã tuân phục vâng lời Chúa cách trọn vẹn khi người nghe tiếng Chúa phán, “Ta sẽ sai ai đi? Ai sẽ đi cho chúng ta?” Mặc dù công tác Chúa giao có khó đến đâu đi nữa, nhưng Isa vẫn sẵn sàng vâng phục Chúa, thi hành nhiệm vụ, và đáp lại tiếng gọi của Chúa, “Dạ, có con đây, xin hãy sai con.”
Khi Isa gặp Đức Chúa Trời thánh khiết mặt đối mặt, ngay lập tức, ông nhận ra sự bất khiết của lòng mình và tội lỗi của những người xung quanh mình. Isa nhìn thấy sự tối thượng siêu việt của Đức Chúa Trời làm cho chúng ta có cảm giác về sự vĩ đại, huyền nhiệm, và quyền năng của Đức Chúa Trời. Chúng ta không thể nào thờ phượng Đức Chúa Trời thánh khiết và vẫn giữ một con người không thay đổi. Dấu hiệu cụ thể rõ ràng nhất của một sự thờ phượng thật là một tấm lòng được thay đổi và một đời sống được biến hóa từ trong ra, khi ở trong sự hiện diện của Chúa. CHÚA không hài lòng chút nào về cách thờ phượng chỉ bằng hình thức tôn giáo bên ngoài chúng ta thường thấy trong các nghi lễ, mà không có thực chất của sự thờ phượng thật. Chính Chúa Giêsu phán, “Đức Chúa Trời là Linh Thần nên ai thờ phượng Ngài phải thờ phượng bằng tâm linh và chân lý hay lẽ thật.” Xưa kia CHÚA Đức Chúa Trời phán, “Dân nầy đến gần Ta chỉ bằng miệng lưỡi. Chúng tôn kính Ta chỉ bằng đầu môi chót lưỡi mà thôi, còn lòng của chúng cách xa Ta lắm. Chúng thờ phượng Ta vì theo truyền thống của loài người. Những gì chúng được dạy bảo chỉ toàn là sáo ngữ” (Isa 29:13).
Anh chị em yêu dấu! Câu hỏi là chúng ta có quá đồng hóa mình với thế gian tội lỗi đến nỗi chúng ta hài lòng với cách sống bất khiết của mình? Chúng ta có chìm quá sâu dưới tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời đến nỗi có người nào đó sống và làm theo ý Chúa thì chúng ta cho rằng người đó “quá thiêng liêng, siêu tâm linh?” Nếu chúng ta chỉ so sánh sự tinh bạch thánh khiết của mình với những người xung quanh, chúng ta có thể bị lừa và tin rằng chúng ta đang sống một đời sống tận hiến phục vụ Chúa. Nhưng khi chúng ta gặp Đức Chúa Trời thánh khiết mặt đối mặt, nhìn thấy vinh quang oai nghi của Ngài, chúng ta chỉ có thể thốt lên như Isa, “Khốn nạn cho tôi! Xong đời tôi rồi!” Ai có thể đứng nổi trước mặt CHÚA Đức Chúa Trời thánh khiết nầy? Và chỉ khi đó bạn mới nhận ra nhu cầu thật của những người xung quanh mình. Bạn sẽ không thấy những người xung quanh bạn tin cậy Chúa Giêsu cho đến khi họ nhận ra sự khác biệt rõ ràng giữa bạn và thế gian. Đức Chúa Trời muốn thánh hóa bạn và tôi vì Ngài là thánh. Trước khi về trời Chúa Giêsu cầu nguyện cho môn đệ Ngài rằng, “Xin Cha dùng Chân lý thánh hóa họ. Lời Cha chính là Chân lý.” Lời cầu nguyện của Chúa cũng áp dụng cho các môn đệ của Ngài là chúng ta ngày hôm nay. Khi Đức Chúa Trời giải quyết xong với bạn, thì sẽ có mùi thơm ngọt ngào tinh khiết tỏa ra trong cuộc đời bạn. Nó hoàn toàn khác với đời sống mà thế gian tạo nên. Thế gian, bao gồm những người gần gũi nhất với bạn sẽ tin rằng bạn đang thờ phượng một Đức Chúa Trời chân thật, thánh khiết qua đời sống tận hiến của mình.
Chúa ôi! Xin Ngài thương xót con là người có tội! Xin huyết Chúa rửa sạch mọi tội lỗi của con để con được trong trắng trước mặt Ngài. Xin Chúa nhớ đến con khi Ngài trở lại thế gian để phán xử kẻ sống và người chết, và đem con về ở với Ngài trên Nước Thiên đàng!
Cầu xin Chúa Cứu Thế Giêsu ban phước lành cho quý vị anh chị em và các bạn xa gần!
Christian Le PhD
Creator/Admin SỰ ĐIỆP CỦA SỰ SỐNG